Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 487: Đồ Cổ

Chương 487: Đồ Cổ

Không bao lâu sau, Khương Chi đi vào một quầy hàng mà rất đông người đang nhốn nháo.

Chủ quầy là một người phụ nữ, cô ta trên dưới ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng được tính là xinh đẹp nhưng cô ta trang điểm rất dày làm tăng thêm vẻ phong trần trên người, cô ta ăn mặc cực kỳ sang trọng, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi.

Khương Chi chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, cô chủ tập trung nhìn lên quầy hàng.

Thứ người chủ quầy hàng này bán là một số bình sứ, đồ sứ, đồ điêu khắc, đồ bằng ngọc, tranh chữ. Cô ta là người bán đồ cổ đã nhiều năm, hàng hóa cô ta nhập về đây cũng theo bộ, hễ có người hỏi giá, cô ta sẽ thì thầm về lịch sử và câu chuyện của món đồ đó với khách hàng.

Khương Chi cũng lắng nghe một lúc, cô hơi cau mày vì câu chuyện cô ta kể rất dễ nghe, không biết đã tiêu phí bao nhiêu tế bào não của cô ta rồi.

Nhưng theo Khương Chi thấy, hàng hóa trong quầy hàng này đều là giả, thế nhưng sau khi kể một câu chuyện thì lực chú ý của người mua đã chuyện từ đồ vật đến câu chuyện mà cô ta biên soạn bậy bạ để tăng thêm mấy phần đáng tin.

Khương Chi còn chú ý thấy khi chủ quầy đang bán hàng, thỉnh thoảng còn hỏi vài thuật ngữ có liên quan đến món đồ, để cô ta có cơ sở phán đoán người mua có phải là người trong nghề hay không, cũng như phán đoán trình độ hiểu biết của đối phương đối với món đồ cô ta đang nói.

Chính vì cô ta biết tận dụng để buôn bán nên quầy hàng của cô ta cũng tốt hơn những người khác rất nhiều.

Chỉ trong chốc lát sau mà cô ta đã bán được ba món, trong túi cũng chất đầy đồng Hồng Kông.

Trần Cẩm đã chú ý đến Khương Chi từ lâu rồi.

Khương Chi xinh đẹp rất thu hút sự chú ý của người khác nhưng vừa nhìn cũng biết cô không phải một người thiếu tiền.

Thấy khách hàng đã thưa bớt, Trần Cẩm lập tức thừa dịp nói: “Quý cô, cô hợp ý món nào chưa?”

Khương Chi không nhanh không chậm, chỉ nói chuyện phiếm: “Cô đã làm việc ở chỗ này rất lâu rồi à?”

Trần Cẩm nhìn cô, cười nói: “Cũng để kiếm miếng cơm ăn mà thôi.”

Khương Chi không hỏi nhiều nữa, cũng chỉ đứng trong chốc lát rồi rời đi, sau một vòng đi dạo như thế, cô tốn mười đồng mua mấy đồng xu xưa, đây là Quang Tự Nguyên Bảo, tuy có phẩm chất bình thường nhưng nếu đến thời đại sau này cũng có thể bán được cái giá tốt.

Cổ vật, văn vật quý hiếm, nếu bề mặt đồng xu này có độ bóng tự nhiên và được bảo quản tốt thì sau này cũng có thể bán hơn trăm vạn.

Trong tay cô có mấy đồng xu, không hơn trăm vạn nhưng mấy vạn thì vẫn được giá.

Thời gian đã rất muộn rồi, cô cũng không tiếp tục đi dạo ở chợ đêm nữa mà đi thẳng về. Thế nhưng trùng hợp chính là khi cô vừa về đến tiểu khu, mới bước xuống xe thì đụng phải nữ chủ quầy hàng đồ cổ trong chợ đen vừa rồi.

Trần Cẩm cũng nhận ra Khương Chi, cô ta thả cái túi lớn chứa đầy hàng trong đó xuống, quen thuộc nói: “Trùng hợp như vậy sao? Cô cũng ở nơi này à?”

Khương Chi gật đầu, tuy nhiên vẻ mặt lại không có nhiều thay đổi.

Trần Cẩm nhún vai, cũng không tiếp tục nhiệt tình sau khi bị thờ ơ như thế nữa, sau đó chỉ nói một tiếng tạm biệt với Khương Chi rồi xách bao lên đi vào tiểu khu.

Khương Chi giống như có điều suy nghĩ mà nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, một lúc lâu sau đó cô mới nhấc chân đi về phía nơi ở của mình.

Khương Chi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Cố Tuyển đang ngồi phía bên kia của bàn ăn mà trên bàn thì đầy đồ ăn ngon, anh ấy vừa nhìn thấy Khương Chi đã hé miệng cười nói: “Ồ, chị dâu về rồi à? Tạ Lâm vừa mua cơm tối về, ăn chút gì không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận