Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 752: Sát Thủ

Chương 752: Sát Thủ

Khương Chi thờ ơ nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Cơ thể tên cầm đầu run lên lẩy bẩy, bây giờ hắn chỉ biết căm hận kẻ đã tìm đến mình mà không hề nói trước người phụ nữ này có sức chiến đấu ghê gớm như thế, lại có thể ra tay tàn ác như vậy, suýt nữa hắn đã không giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi.

Hắn nuốt nước bọt, nói: “Là đàn ông, tôi nghe giọng nói của anh ta thì biết là người thủ đô.”

“Thủ đô đều là nhân vật lớn, có lẽ cô đã đắc tội với một người phụ nữ nào đó nên đối phương nói… Nói muốn hủy hoại cô, sau đó chụp vài tấm hình thì chúng tôi có thể nhận được một vạn đồng.” Giọng nói của tên cầm đầu lộ ra vẻ hối hận.

Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô nói rất khẽ: “Một vạn sao? Một khoản lớn biết bao! Đáng tiếc!”

Lông mi khẽ nhúc chích, cô hơi nheo mắt nói: “Để anh được tận mắt nhìn thấy người một lần nữa thì anh có thể nhận ra không?”

Tên cầm đầu im lặng, hắn căn bản không muốn dính sâu vào chuyện này nhưng nghe thấy giọng điệu của đối phương chính là muốn để hắn xác nhận người đến thuê mình.

Hắn không muốn đi nhưng bây giờ đang đối diện với họng súng, hắn chỉ có thể nói mập mờ: “Có thể… Có thể nhưng người đến thuê bọn tôi cũng không phải chủ nhân thật sự đứng sau màn, tôi vừa nói rồi đó, người đàn ông đến thuê bọn tôi luôn miệng nói phải ra sức phục vụ cho tiểu thư nhà bọn họ.”

Lúc này Mạnh Lam cũng đã đến rồi.

Anh ấy đạp xe đến đây rất nhanh, mà trên cánh tay vẫn còn vết máu.

Khương Chi nhíu mày, đôi mắt đẹp híp lại, lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Tên lưu manh cầm đầu này muốn thừa dịp Khương Chi không chú ý mà bỏ chạy nhưng một viên đạn khác đã lướt qua tai hắn, khiến hắn hoảng sợ đến tè cả ra quần, suy nghĩ muốn bỏ chạy cũng bị hắn ném đi, cam chịu số phần ngồi im tại chỗ.

Mạnh Lam hất xe đạp ra, vội vàng đi về phía Khương Chi.

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Khương Chi như kèm theo khí lạnh.

Mạnh Lam đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khi thấy Khương Chi không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhàng, anh ấy cau mày nói: “Có hai sát thủ không phải côn đồ tầm thường, bọn họ theo dõi phía sau đã bị tôi phát hiện.”

Dù Mạnh Lam không nói câu tiếp theo nhưng đã rất rõ ràng.

Môi đỏ của Khương Chi mím chặt, cô nhắm mắt lại.

“Quả nhiên vẫn còn người khác.” Khương Chi gần như đã nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói lạnh lùng, chậm rãi.

Lúc vừa mới đối đầu với đám lưu manh này, Khương Chi đã phát hiện ra điều này, vì ánh mắt âm u, tàn nhẫn mà cô cảm giác được vào ngày đó hoàn toàn không phải những tên lưu manh này, bây giờ xem ra người muốn đối phó với cô thật sự không ít, ngoại trừ Tưởng Nguyên Trinh ra thì vẫn còn người khác.

Mạnh Lam trầm ngâm một lúc mới nghiêm túc nói: “Không phải người Trung Quốc, là người của tổ chức Sơn Khẩu nước Nhật.

Khương Chi lạnh lùng cười: “Nhà họ Hoắc đúng là đã để mắt đến tôi.”

Tổ chức Sơn Khẩu là tổ chức bạo lực lớn của Nhật Bản, tổ chức này có lịch sử và quy mô rộng lớn, lan đến Đông Nam Á, thậm chí là trên thế giới. Có thể thuê được tổ chức Sơn Khẩu cũng đủ để thấy người này vừa có tài lực vừa có nhân lực, mà bác sĩ Trương lại không có năng lực này.

Bây giờ chính là giai đoạn mà bạo lực ở Hồng Kông đang bùng phát, đến những kẻ cầm quyền ở Hồng Kông cũng muốn né tránh mũi nhọn, có thể nói thế lực của người này cuồn cuộn ngút trời.

Nhà họ Hoắc là gia tộc lớn nhất ở Hồng Kông, có dính dáng đến Sơn Khẩu hoàn toàn không khiến người ta bất ngờ, chẳng qua chỉ vì muốn giết cô mà nhà họ Hoắc lại dùng đến sát thủ, điều này chứng tỏ việc cô làm loạn trong bữa tiệc kết thông gia của hai nhà Hoắc – Ân đã khiến nhà họ Hoắc nổi nóng thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận