Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 452: Bám Dai Như Đỉa

Chương 452: Bám Dai Như Đỉa

Khương Quế Hoa không khác gì con đỉa, dù thế nào thì trong lòng cũng không được ngay thẳng, chỉ sợ cô ta coi trọng An Thiên Tứ là vì muốn xẻo miếng thịt trên người An Thiên Tứ xuống.

An Thiên Tứ đã giúp cô rất nhiều, tóm lại cô cũng phải giúp anh ấy một lần.

Nghĩ như vậy, Khương Chi lập tức dẫn hai nhóc con đến trường tiểu học trong thôn.

Tiểu Qua đã quen đường đi, cậu bé lập tức hưng phấn thốt lên: “Mẹ, chúng ta đi trường học sao? Có phải đi trường học không ạ?” Vậy con có thể đến chào Khương Dược Tiến không ạ? Còn có thầy An nữa, có phải thầy An vẫn đang ở trường không ạ?”

Khương Chi rủ mắt nhìn cậu bé vui vẻ, không biết đợi một lát nữa nhóc con này có thể cười nữa không.

Ba mẹ con đi một lúc thì đến trường tiểu học của thôn. Ngôi trường vẫn dáng vẻ như trước đây, các bạn học nhỏ đang ở trong bãi tập chơi bắn bi, Tiểu Qua vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Dược Tiến, cậu bé lập tức kéo Tiểu Diệu chạy đến chỗ đám đông.

Khương Chi nhìn hai anh em, rồi nhấc chân đi vào văn phòng.

Đúng như cô đã dự đoán, trong văn phòng lúc này vô cùng náo nhiệt.

Khương Quế Hoa mặc một chiếc áo sơ mi bằng sợi tổng hợp mới tinh, trên chân là đôi giày vải đen mới mua, tóc được thắt thành hai bím, trên gương mặt không tính là xinh đẹp cũng hơi ửng đỏ, mặt mày tươi cười đang ghé vào, lấy lòng một thanh niên.

Trước đây người thanh niên anh tuấn, ấm áp như ánh nắng mùa xuân nhưng lúc này sắc mặt anh ấy đã tái nhợt, cảm giác như đang kiên nhẫn chịu đựng, bàn tay cũng nắm chặt quyển sách.

Thanh niên này không phải ai khác, đó chính là An Thiên Tứ, giáo viên trong trường tiểu học của thôn.

Làm thế nào anh ấy cũng không ngờ bản thân mình mang trái tim thất tình quay về đây, thế nhưng lại bị một miếng cao da chó dán vào người thế này.

“Thầy An. Anh có thích ăn quả hạnh không? Bây giờ trên núi Chi Tử có rất nhiều quả hạnh, chờ đến mùa thu chúng ta cùng đi hái nhé!” Khương Quế Hoa cầm một chiếc khăn lau trong tay, đang lau sạch sẽ chiếc bàn làm việc của An Thiên Tứ.

Các giáo viên xung quanh cũng nhìn đến chỗ hai người bọn họ, tất cả đều khinh thường với hành động ân cần này của Khương Quế Hoa, thế nhưng người khiến cô ta đứng ở đây lại là An Thiên Tứ nên mọi người cũng không thể nói gì. Chỉ là khẩu vị của An Thiên Tứ… Hình như hơi khác với người thường nhỉ?

Trong số này có không ít người muốn xem náo nhiệt, một thầy giáo tươi cười hớn hở nói: “Thầy An, anh xem nữ đồng chí người ta nhiệt tình biết bao.”

Một cô giáo khác hất khăn lau trong tay mình lên, lạnh giọng trách: “Nhiệt tình hả? Như thế gọi là không biết xấu hổ!”

Ánh mắt cô giáo này nhìn Khương Quế Hoa như muốn bắn ra dao rồi.

An Thiên Tứ cũng không phải người của thôn Khương Gia, dáng vẻ anh ấy đàng hoàng, ăn nói cẩn thận, thỉnh thoảng còn có xe hơi đưa rước, bối cảnh gia đình của anh ấy trở thành bí ẩn trong trường tiểu học nhưng cũng không gây cản trở cho các giáo viên nữ có thiện cảm với anh ấy.

Thế nhưng Khương Quế Hoa làm như mắt điếc tai ngơ với những lời nói này, cô ta vẫn một lòng săn đón An Thiên Tứ.

Ánh mắt cô ta nhìn An Thiên Tứ không có yêu thương mà chỉ là tham lam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận