Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 470: Lên Cơn Đau Tim

Chương 470: Lên Cơn Đau Tim

Trong lúc Khương Chi đang suy nghĩ, đột nhiên chú đến vị trí bên cạnh cô có người ngồi, cùng với một mùi hương rất thơm.

Cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía đó.

Một cô gái.

Tóc của cô ấy búi cao, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc trai quý giá, về mặt điềm tĩnh, đem lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Nhận thấy ánh mắt của Khương Chi, cô ấy nói một cách có lỗi: “Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

Khương Chi nghe tiếng Quảng Đông lưu loát này thì khẽ nhướng mày lắc đầu.

Người phụ nữ lại chỉ vào một chỗ ngồi ở đằng trước bên trái, ở đó, một người đàn ông đẹp trai nhìn về phía này với vẻ mặt bất đắc dĩ và chiều chuộng, nhìn thấy Khương Chi nhìn về phía mình thì anh ấy còn khách sáo gật đầu chào hỏi cô.

Khương Chi cũng không có ý muốn tò mò chuyện của người khác nên cũng chỉ gật đầu đáp lại, sau đó tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ.

Triệu Cam Đường có chút tò mò nhìn về phía Khương Chi, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở một bên.

Máy bay vững vàng bay lên không trung.

Không biết đã qua bao lâu, máy bay đột nhiên xảy ra một trận xóc nảy.

Khương Chi đột nhiên mở mắt ra, bản thân cô lại rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ một cái, liền nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang nổi cơn giông.

Khi có giông bão, trong không khí sẽ xảy ra hiện tượng đối lưu lên xuống, gây ra sự sốc lẹ khi máy bay bay ngang qua, đây là hiện tượng hết sức bình thường.

Quả nhiên.

Khương Chi vừa mới rời mắt khỏi cửa sổ, đã nhìn thấy tiếp viên hàng không đang nhắc nhở hành khách trong khoang: “Quý khách thân mến, máy bay đang gặp bão, thời gian sốc nảy sẽ tương đối dài, mong tất cả hành khách trong khoang đừng quá lo lắng, xin hãy thắt chặt dây an toàn, nghe theo hướng dẫn của tiếp viên hàng không.”

Khi tiếp viên hàng không đang nói chuyện, Khương Chi đột nhiên nghe thấy được tiếng hít thở dồn dập.

Cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, vừa liếc mắt nhìn một cái thì cô lập tức cau mày lại.

Người phụ nữ đang giơ một tay che trái tim, một tay nắm chặt thành ghế, sắc mặt trắng như tờ giấy, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, nhìn có chút giống như đang lên cơn đau tim.

Khương Chi giơ tay ra hiệu với tiếp viên hàng không, nhưng lúc này máy bay đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào đến được bên này.

Đúng lúc này, người đàn ông đẹp trai mà người phụ nữ chỉ trước đó chú ý tới động tĩnh ở đây, sắc mặt anh ta thay đổi, không để ý đến sự rung lắc của máy bay, anh ấy tháo dây an toàn đứng dậy khỏi ghế, sau đó bám vào hàng ghế xung quanh, di chuyển đến bên này một cách khó khăn.

“Thưa anh! Thưa anh, anh không thể rời khỏi chỗ ngồi của mình được!” Giọng nói nôn nóng của tiếp viên hàng không cũng không thể ngăn được anh ấy chạy về phía người phụ nữ của mình.

Hoắc Thế Quang khó khăn lắm mới chạy đến bên cạnh vị hôn thê của mình, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, giọng nói có chút run rẩy: “Cam Đường? Cam Đường em sao thế? Có phải tim cảm thấy khó chịu không? Thuốc ở đâu? Em để thuốc ở đâu rồi?”

Sắc mặt của Triệu Cam Đường tái nhợt, hoàn toàn không nói được một lời nào.

Hoắc Thế Quang cũng không để ý nhiều như vậy, cầm lấy túi của cô ấy, đổ hết tất cả mọi thứ bên trong xuống sàn, nhưng mà trên đời này luôn xảy ra những chuyện trùng hợp, xui xẻo, lọ thuốc vừa rơi xuống đùi của Triệu Cam Đường đã bị sự sóc nảy của máy bay làm lăn ra xa.

Sắc mặt của Hoắc Thế Quang đột nhiên thay đổi, vội vàng quỳ trên mặt đất tìm kiếm.

Triệu Cam Đường nhắm chặt mắt, ngón tay đặt ở vị trí trái tim gần như cứng đờ.

Hai hàng lông mày của Khương Chi nhíu lại chặt hơn, nhìn mọi người xung quanh đang hoảng sợ nắm chặt lấy tay vịn, không có thời gian nhìn về phía bên này, cô than nhẹ, cụp mắt, dùng túi xách để che giấu mà lấy một lọ thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh từ trong hệ thống ra, đổ ra mấy viên rồi nhét vào trong miệng của Triệu Cam Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận