Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 673: Lên Núi

Chương 673: Lên Núi

Đột nhiên, Khương Chi mỉm cười.

Nụ cười của cô không có chút tức giận nào, cô nhàn nhạt nói: “Ông chắc chắn rằng ông đến giúp tôi xây nhà, chứ không phải để trông chừng Giang Noãn Xuân?”

Ngay khi Khương Chi nói ra lời này, Vân Mông gần như không thể duy trì biểu cảm trên khuôn mặt của mình.

Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Khương Chi, trong những năm tháng trước đây, ông ta luôn đeo mặt nạ để sống, người có thể khiến ông ta thay đổi sắc mặt chỉ có cô em họ Giang Noãn Xuân.

Vân Mông cuối cùng cũng không cười nữa, ông ta thu sắc mặt lại, nói với giọng bình tĩnh: “Em đừng khiêu khích anh, cha mẹ anh sai anh đến giúp đỡ, dù sao thì em cũng thật sự là em họ của anh.”

Khóe môi Khương Chi giật giật: “Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng ông cần phải làm vậy đâu, tôi không dám sống trong căn nhà có liên quan đến ông.”

“Cô!” Vân Mông tức giận.

Ông ta hít một hơi thật sâu, cũng không biết ông ta đã tự tẩy não như thế nào, vậy mà lại không tức giận.

Khương Chi phớt lờ ông ta và gọi chủ thầu đến.

“Tôi giao việc kinh doanh này cho ông, đừng để mấy người như thế này gia nhập, nếu không, căn nhà này xảy ra chuyện gì thì mấy ông không thể gánh nổi trách nhiệm được đâu.” Giọng nói của cô lạnh lùng, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Chủ thầu nhìn Vân Mông một cái rồi vội vàng nói: “Tôi suy nghĩ không chu đáo, đồng chí đừng tức giận, nhất định đừng tức giận.”

Khi nói ra những lời này, trong lòng ông ấy cũng rất ấm ức.

Trong công trường xây dựng, có rất nhiều công nhân được tuyển dụng từ bên ngoài, cũng không cố định chỉ có mấy người này, người tên Vân Mông này rất có năng lực, ông ấy còn vui mừng vì Vân Mông không đòi quá nhiều tiền, không ngờ ông ta lại có mâu thuẫn với chủ nhà, người đàn ông này thật sự có quá nhiều tâm tư rồi!

Trong lúc nhất thời, chủ thầu nhìn Vân Mông với ánh mắt có chút khiển trách.

Bọn họ phải dựa vào công trình này để kiếm sống trong mấy tháng tới, nếu bị Vân Mông phá ngang thì ông ấy sẽ tức chết mất!

Vân Mông khó chịu trước ánh mắt của chủ thầu, ông ta cau mày, cởi mũ đặt xuống đất rồi quay người bỏ đi.

Ông ta vốn đã biết Khương Chi là đồ vong ơn bội nghĩa, nếu đối phương không cần thì ông ta cũng không cần phải ở đây làm kẻ xấu.

Khương Chi không hề giữ Vân Mông lại, cũng không thèm nhìn bóng lưng đang dần đi xa của ông ta, người tên Vân Mông này bị tình cảm trói buộc, luôn làm một số chuyện đánh mất lý trí, cho dù ông ta có tài năng đến đâu thì cô cũng không thể để ông ta can thiệt vào chuyện xây nhà.

Trái tim cô vẫn chưa rộng lượng đến thế.

Khương Chi nói thêm mấy câu với chủ thầu rồi dẫn Thi Liên Chu đi dạo quanh đất nền nhà.

“Ở đây, em sẽ làm một giàn nho, hai chúng ta có thể uống trà. Ở kia, em sẽ trồng thêm vài cây hoa quế, còn có chỗ kia nữa, chỗ đó em sẽ làm xích đu cho bọn nhỏ chơi đùa. Thế nào?” Khương Chi khoác tay Thi Liên Chu, cô vui vẻ chỉ vào những khoảng trống và giới thiệu với anh.

Thi Liên Chu nghe thấy cô kể với anh từng chuyện một, một tia vui mừng hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp dài.

Anh nhìn lại địa hình một cách nghiêm túc, rồi “ừm” một tiếng.

Sau khi xem xét đất nền nhà, Khương Chi lại dẫn anh đến núi Chi Tử.

Sau một thời gian dài sống ở thành phố, mỗi lần vào núi, Khương Chi đều cảm thấy thư thái và vui vẻ, bóng râm che phủ bầu trời, không khí trong lành, vậy mà nấm bụng dê còn mọc dưới rừng cây lá rộng, điều này khiến Khương Chi rất ngạc nhiên.

Nấm bụng dê là một loại nấm ăn được rất ngon, màu nâu nhạt, cuống màu trắng, có thể dùng làm thuốc, vị ngon tươi mới.

Quan trọng nhất, cô nhớ rằng nấm bụng dê rất đắt tiền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận