Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1080: Như Quỷ Ăn Thịt Người

Chương 1080: Như Quỷ Ăn Thịt Người

Tưởng Nguyên Trinh cười lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm được nhiều đến như vậy, đời này, tôi chỉ có một nguyện vọng chính là Thi Liên Chu!”

“Nếu anh ấy không yêu tôi, vậy thì để cho anh ấy hận tôi đi, hận tận xương tủy, như vậy anh ấy sẽ càng nhớ rõ tôi.”

“Anh ấy sẽ nhớ rõ tôi cả đời, có một người con gái tên Tưởng Nguyên Trinh vô cùng yêu anh ấy, ha ha ha.”

Khương Chi nhìn Tưởng Nguyên Trinh có thần chí không rõ, thậm chí có chút điên cuồng thì chỉ cảm thấy máu trong thân thể như ngừng chảy, đầu ngót tay cảm thấy lạnh băng.

Khương Chi nhìn thấy Tiểu Tông đang bị treo lơ lửng ở bên ngoài sân thượng, nhất thời không kìm được cảm giác buồn nôn trong lòng ngực.

“Ọe…”

Tưởng Nguyên Trinh sững sờ một lúc, sau đó cơ thể run rẩy. Cơn giận dữ như muốn ăn thịt người dâng trào, trên mặt cũng lộ ra một tia hung ác: “Cô lại có thai sao?”

Ý nghĩ này khiến cô ta không thể bình tĩnh một hồi lâu, ánh mắt cô ta nhìn bụng của Khương Chi lộ ra vẻ hung ác.

Mặt Khương Chi tái mét, giơ tay lau đi giọt nước bên môi, không trả lời.

Bất chợt, ánh mắt của Tưởng Nguyên Trinh lóe lên, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Khương Chi, trong mắt có một ánh nhìn như thể mèo đang trêu đùa chuột: “Khương Chi, tôi đổi ý rồi. Không phải cô lo lắng cho con trai mình sao? Vậy thì thế này đi, cô nhảy xuống từ đây thì tôi sẽ thả thằng bé ra!”

Cô ta đột nhiên cảm thấy, so với việc giết chết một đứa trẻ thì việc khiến người đang mang thai như Khương Chi tự sát sẽ thú vị hơn một chút.

Khương Chi nheo mắt lại. Cô không muốn nói nhiều, chỉ sợ chọc giận Tưởng Nguyên Trinh khiến cô ta trực tiếp kéo theo Tiểu Tông cùng chết thì sẽ hối hận không kịp. Nhưng một khi loại suy nghĩ độc ác này nảy sinh, cô e rằng sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của cô ta.

Tuy nhiên, đây cũng là một lý do hợp lý để cô có thể quang minh chính đại đến gần mép ban công.

Nghĩ vậy, Khương Chi gật đầu: “Được, cô kéo thằng bé về trước đi.”

Tưởng Nguyên Trinh lạnh lùng cười: “Cô nghĩ cô có cơ hội thương lượng với tôi sao?”

Khương Chi im lặng, bước chân đi về phía mép ban công. Cô không cố ý tiếp cận Tưởng Nguyên Trinh, ước lượng khoảng cách, chỉ hy vọng trong lúc cô ta không đề phòng thì cô có thể ra tay một phát trúng đích, cơ hội chỉ có một lần.

“Khương Chi, đừng!” Thôi Tử Tiện lên đến tầng thượng đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này liền giật mình, liên tục toát mồ hôi.

Anh ấy đột nhiên nhớ lại lần trước, cũng là ở tầng thượng, anh ấy cũng giống như người phụ nữ này, điên cuồng như vậy.

Tưởng Nguyên Trinh cũng bị tiếng nói của Thôi Tử Tiện làm cho hoảng hốt. Khương Chi nắm lấy cơ hội này, lăn một vòng, trong nháy mắt quật ngã Tưởng Nguyên Trinh, kéo cô ta từ mép ban công trở về.

Cô cũng không phải không muốn đá cô ta xuống nhưng cô ta quá gần với Tiểu Tông. Hơn nữa dựa vào trạng thái điên cuồng của cô ta, nếu cô ta rơi xuống thì cô ta chắc chắn sẽ kéo theo người chịu tội chung.

Khi thấy người đã bị khống chế, Thôi Tử Tiện cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Khương Chi cũng không quan tâm đến Tưởng Nguyên Trinh, nói: “Anh giữ cô ta lại, tôi sẽ đưa Tiểu Tông xuống!”

Thôi Tử Tiện vừa định đáp lại thì nhìn thấy vẻ mặt ác độc của Tưởng Nguyên Trinh giống như con quỷ ăn thịt người, đáng sợ đến mức khiến anh ấy nổi da gà.

“Đợi đã! Để tôi đi cho, để tôi đi cứu người!” Thôi Tử Tiện nói xong, trực tiếp đá mạnh một phát vào phía sau thắt lưng của Tưởng Nguyên Trinh, khiến cô ta kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, co rúm lại như con tôm.

Khương Chi nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Thôi Tử Tiện đã vượt qua cô đi đến mép ban công.

Ở bên ngoài ban công, có một tảng đá dài nằm ngang, sợi dây thừng được buộc vào một đầu của tảng đá, Tiểu Tông gục đầu xuống, không phải là trạng thái đang tỉnh táo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận