Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 796: Sẽ Chết

Chương 796: Sẽ Chết

Khương Chi lắc đầu, giọng nói của cô bình tĩnh như không hề gợn sóng: “Tiểu Ngự đang ở thủ đô, anh không đến đó được.”

Tuy Cận Phong Sa đáng thương nhưng tất cả những điều này đều do chính anh ấy đã lựa chọn, anh ấy lựa chọn kết hôn với Dư Hồng Mai, anh ấy lựa chọn đón Dư Hồng Mai vào huyện Thấm, anh ấy lựa chọn giết Dư Hồng Mai, với tất cả những chuyện đã xảy ra thì không phải không có lỗi của anh ấy.

Chỉ đáng tiếc, anh ấy đã phụ lòng tin và tình yêu Tiểu Ngự dành cho mình.

Người sống trên đời này có tình yêu thì không nên làm ra những chuyện khiến bản thân khó gánh vác, sau đó lại chịu đựng sự đau khổ cả đời.

Khương Chi không dám tưởng tượng trong tiểu thuyết, sau khi Tiểu Ngự tận mắt chứng kiến Cận Phong Sa trực tiếp ra tay giết chết Dư Hồng Mai, cha nuôi vào tù, thậm chí là phải bỏ mình thì tâm trạng của Tiểu Ngự sẽ thế nào. Trong tiểu thuyết, Cận Phong Sa cũng không cân nhắc nhiều như vậy, huống hồ là Cận Phong Sa lúc này.

Vết sẹo trên mặt Cận Phong Sa như co rút, đột nhiên anh ấy cúi đầu xuống, trông dáng vẻ rất cô đơn, quay người rời khỏi nhà ấm trồng hoa.

Khương Chi híp mắt, hỏi: “Anh còn muốn chạy sao?”

Tiếng cười khổ của anh ấy vang lên, Cận Phong Sa nói: “Chạy sao? Tôi chạy đi cũng chỉ vì muốn gặp mặt đứa nhỏ, nếu đã không nhìn thấy nó thì còn chạy làm gì? Tôi mệt rồi, tôi đã lẩn trốn khắp nơi, không bằng lúc này lấy cái chết ra đền tội thì hơn.”

Dứt lời, Cận Phong Sa lắc đầu, nhanh chân chạy ra ngoài.

Thi Liên Chu và Sở Khác đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa, họ nhìn thấy Cận Phong Sa cúi đầu chạy đến, dáng vẻ suy sụp. Sở Khác cũng thổn thức mà an ủi: “Anh là một người đàn ông, nên nhận tội sớm thì có thể được ra ngoài sớm, đến lúc đó làm lại cuộc đời mới.”

Cận Phong Sa sững sờ, đầu tiên anh ấy nhìn gương mặt hờ hững của Thi Liên Chu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Sở Khác, miễn cưỡng lên tinh thần mà nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Cận Phong Sa rời đi.

Khương Chi nhìn theo bóng lưng của anh ấy, rồi thu tầm mắt lại.

Cận Phong Sa là một người nói lời sẽ giữ lời, anh ấy sẽ đi đầu thú, chẳng qua lời của Sở Khác nói cũng chỉ có thể coi là lời an ủi, vì ở thời đại mẫn cảm này, Cận Phong Sa sẽ không thể nào sống sót trở ra.

Tiểu Ngự làm sao bây giờ?

Thi Liên Chu đưa tay lên nhìn đồng hồ, giọng nói của anh trầm thấp mà lạnh lùng: “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Khương Chi hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được!”

Cô tạm gác chuyện của Cận Phong Sa ra sau ót, sống chết của anh ấy không phải việc cô có thể quản được, cô cũng sẽ không vì Cận Phong Sa mà nhờ Thi Liên Chu hỗ trợ, nếu lạm dụng chức quyền, sớm hay muộn cũng bị ngã xuống.



Sở Khác lái xe, cảm xúc của anh ấy cũng không được tốt lắm.

Anh ấy nói: “Lão ngũ, cậu nói Cận Phong Sa có thể đi ra ngoài không? Tội giết người sẽ bị phán thế nào?”

Anh ấy là con cháu nhà quan, đối với tội giết người thì Sở Khác có cách nhìn không giống với người bình thường, bây giờ còn chưa thực hiện quy tắc “vương tử phạm pháp cũng bị xử tội như dân thường”, theo anh ấy thấy, một người phụ nữ giống như Dư Hồng Mai kia chết rồi thì thôi, Cận Phong Sa không cần thiết phải đền mạng cùng.

Thi Liên Chu lập tức thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn cảnh tượng xẹt qua cửa sổ, giọng nói rất thẳng thắn: “Sẽ chết.”

Khương Chi quay đầu nhìn anh, sau đó hơi rủ mắt xuống.

Thi Liên Chu đã nhìn thấy nhiều chuyện, tất nhiên anh biết rõ cách vận hành trong đó.

Một khi Cận Phong Sa đầu thú, xem như anh ấy đã tự chui đầu vào lưới.

Sở Khác lại thở dài, cũng không biết nên nói gì nữa, trái lại anh ấy rất muốn tận dụng mối quan hệ cứu Cận Phong Sa một mạng nhưng đáng tiếc nhà họ Sở lại không có người nào làm việc trong ban ngành tương ứng, nếu thật sự phải vận dụng đến sức mạnh của nhà họ Sở để tác động vào thì chỉ sợ phải hao tốn không ít sức lực.

Nhưng nếu thuyết phục được lão ngũ…

Sở Khác nhìn thoáng qua Thi Liên Chu một cái, sau đó lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận