Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 986: Khuyên

Chương 986: Khuyên

Thôi Tử Tiện lắc đầu, anh ấy im lặng đứng lên đi mở cửa. Với Thôi Tử Tiện mà nói, có thể giúp đỡ Khương Chi mới khiến chuyến đi đến nơi này của anh ấy có tác dụng, tốt hơn là không lưu lại được gì mà đã rời đi.

Vả lại chuyện của Khương Chi cũng không tính là phiền phức.

Thôi Tử Tiện ra cửa, không biết qua bao lâu, cửa sát vách đã mở ra, bên ngoài lập tức vang lên tiếng gầm gừ u ám của n Đình: “Tiếng ồn? Kiến trúc của nhà khách này có vấn đề, các người tìm tôi làm gì?”

“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi quý khác, chuyện này… Đúng là nhà khách của chúng tôi có vấn đề nhưng vẫn mời anh xuống lầu một chuyến, phiền anh ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với vị khách ở phòng kế bên, để xem hai vị có thể nhượng bộ một bước để chúng tôi đổi một gian phòng khác hay không?

Quản lý của nhà khách áy náy nói, ông ta cúi đầu, khom lưng, trong lòng khổ sở không biết nói với ai.

Khách ở tầng này đều là những người không phú thì quý, còn ông ta cũng chỉ là quản lý nhà khách, mỗi lần tiếp xúc với những người ở tầng này, ông ta phải dùng hết hai trăm phần trăm tinh thần, chỉ sợ sẽ đắc tội với người ta.

Ân Đình cực kỳ ngang ngược, giọng nói lại không có ý nhượng bộ: “Để anh ta đổi!”

“Anh Ân, anh xem, thế này… Vẫn là anh tự mình nói với vị khách ở phòng bên cạnh thì hơn, nhà khách của chúng tôi…” Quản lý lau mồ hôi trên trán mình, giọng nói giống như sắp khóc lên rồi.

Ân Đình bực mình nhưng hắn vẫn biết người thuê ở tầng này đều không đơn giản, ngẫm nghĩ một lúc, hắn vẫn khoác áo khoác lên, đi theo quản lý nhà khách xuống lầu.

Khương Chi lắng nghe động tĩnh, sau khi Ân Đình đã rời đi thì cô mới ra khỏi phòng.

Cô gõ cửa phòng bên cạnh nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.

“Hoắc Thế Chi, tôi là Khương Chi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Sau khi cô nói rõ tên thì bên trong mới truyền tiếng động, không bao lâu sau, cửa phòng cũng mở ra.

Khương Chi nhìn Hoắc Thế Chi đứng ở cửa ra vào thì đầu lông mày đã nhăn lại, suýt nữa đã không nhận ra.

Căn phòng của Ân Đình đã kéo kín màn, cực kỳ tối tăm, tóc của Hoắc Thế Chi tán loạn trên vai, trên mặt có vết thương mà khóe miệng thì càng sưng to hơn, nhìn qua không còn dấu vết xinh đẹp của ngày xưa nữa.

Với dáng vẻ này của cô ta, có ai dám tin đây là thiên kim nhà họ Hoắc lẫy lừng ở Hồng Kông.

Hoắc Thế Chi ngẩng đầu nhìn Khương Chi, cô ta không hề có ý nghĩ sẽ che giấu vết thương trên mặt mình, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “ Ân Đình là do cô dẫn đi?”

“Tôi nói ngắn gọn, cô chỉ cần nghe là được.”

“Hoắc Thế Quang đã quay về Hồng Kông, Thái Ngọc có dã tâm bừng bừng như thế, nhất định sẽ tìm dốc hết sức để con trai mình cầm quyền nhà họ Hoắc, mà Thái Ngọc sẽ dùng cách gì để đối phó với Hoắc Thế Quang thì chưa biết được, bây giờ nhà họ Hoắc chỉ còn lại một mình anh ấy, Hoắc Thế Quang thật sự rất cần cô hỗ trợ.”

“Tôi biết cô đang mang thai nhưng cô cảm thấy nhà họ Ân sẽ để mặc cho cô sinh ra đứa con có huyết thống với nhà họ Hoắc sao?”

“Cũng có thể sẽ để cô sinh ra nhưng tất nhiên sẽ lợi dụng đứa bé để danh chính ngôn thuận mà lấy hết tài sản của nhà họ Hoắc, đến lúc đó cho dù là Hoắc Thế Quang hay các cháu trai bên nhà họ Hoắc của cô chắc chắn đã không còn ai sống sót, có lẽ trong lòng cô đã biết rõ điều này.”

“Cô không yêu Ân Đình, chẳng lẽ cô thật sự muốn sinh ra đứa con để cha nó lợi dụng sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận