Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 501: Hóa Ra Là Người Quen

Chương 501: Hóa Ra Là Người Quen

Nhưng cả khi đã so sánh thì bọn họ cũng thể phân cao thấp được.

Hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau, đều có sức hút riêng, nhưng một người thì cao ngạo, một người thì quyến rũ, một người như đóa hoa mai tháng chạp nở rộ trong tuyết trắng, lạnh lùng cao ngạo, còn người kia lại giống như đóa hoa hồng nở rộ trong sa mạc, khiến người ta say đắm.

Khương Chi nhìn người phụ nữ này, ngạc nhiên nhướng mày: “Cô ấy là ai?”

Triệu Cam Đường rụt cổ lại, ghé sát vào tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Vợ hai của anh cả Hoắc, Trần Cẩm.”

Đôi mắt hẹp của Khương Chi híp lại, nhưng cô không cảm thấy cái được gọi là “vợ hai” có gì kỳ lạ.

Ở Hồng Kông, Macao và một số khu vực khác, nhiều người giàu có sẽ lấy nhiều vợ và tất cả đều hợp pháp.

Trước năm 1972, Hồng Kông thực hiện “Luật lệ Đại Thanh”, trước khi Hồng Kông trở về với đại lục, nước Anh cũng không bãi bỏ “Luật Lệ Đại Thanh.”

Điều khiến Khương Chi ngạc nhiên chính là, cô đã từng gặp người vợ hai này tối hôm kia.

Chợ đêm, quầy hàng đồ cổ, người phụ nữ có hơi thở phong trần.

Cô không ngờ rằng người phụ nữ có thể đi bày quầy hàng lúc rảnh rỗi, biết sử dụng những lời khen ngợi lưu loát để kinh doanh này lại là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, người đứng đầu nhà họ Hoắc.

Đột nhiên, hình như Triệu Cam Đường nhớ đến cái gì, cô ấy vỗ tay một cái, sau đó phát ra tiếng kêu ngạc nhiên vui mừng.

Trần Cẩm lập tức nhìn về phía bên này

Cô ta cũng sững sờ khi nhìn thấy Khương Chi, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười quyến rũ, lắc lư vòng eo bước đến, mỗi cử động đều toát ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ, khác hẳn với vẻ đẹp thanh tú trong sáng mà cô nhìn thấy đêm hôm trước.

Triệu Cam Đường thấy cô ta đi đến, lập tức ghé sát vào tai Khương Chi nhỏ giọng nói: “Không phải cô vừa nói nhìn thấy một bé trai ba bốn tuổi rất đáng yêu sao? Tôi mới về Hồng Kông cách đây không lâu, cho nên nhất thời không nhớ ra, hình như anh cả nhà họ Hoắc vừa mới nhận nuôi một đứa bé tên là Hoắc Cẩm Tư.”

Dừng một chút, cô ấy liếc nhìn Trần Cẩm đang dần đến gần, sau đó nói: “Bà hai Trần vẫn luôn không có con, cậu bé Hoắc Cẩm Tư kia được ghi dưới danh nghĩa của cô ấy, gọi cô ấy là mẹ.”

Đồng tử Khương Chi co rút lại, cô hít sâu vài hơi để kìm nén cảm xúc.

Lúc này Trần Cẩm đã đến gần.

Cô ta nhìn Khương Chi, trên mặt nở nụ cười quyến rũ: “Nữ sĩ, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi đã sớm biết cô không phú cũng quý, nhưng không ngờ lại gặp được cô trong bữa tiệc hôm nay, thế nào, có muốn nể mặt uống với tôi một ly hay không? Triệu tam tiểu thư cũng đi chung nhé?”

Khương Chi nhìn Trần Cẩm, gật đầu cười nói: “Cầu còn không được.”

Thật ra Triệu Cam Đường không muốn đi, bởi vì cô ấy biết một số tin đồn phong phanh, bà hai Trần này không phải là người tốt đẹp gì, người nhà cô cũng ba năm lần nhắc nhở cô ấy tránh xa người chị dâu tương lai này.

Tuy nhiên, Triệu Cam Đường nhìn thấy Khương Chi đã đi theo Trần Cẩm, cô ấy vẫn nghiến răng đi theo.

Tốt xấu gì cô ấy cũng xem như biết được vài chuyện, nhưng A Chi lại không biết gì cả.

Trần Cẩm dẫn Khương Chi và Triệu Cam Đường, dọc đường đi, cô ta gặp mặt ai cũng mỉm cười chào hỏi, không lâu sau, bọn họ đến một quán cà phê yên tĩnh, ngồi xuống và gọi mấy ly latte.

Trần Cẩm và Khương Chi ngồi đối diện nhau, còn Triệu Cam Đường thì rúc vào bên cạnh Khương Chi, cả đường im lặng như gà.

“Nữ sĩ, tôi vẫn chưa kịp tự giới thiệu bản thân, Trần Cẩm, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi.” Trần Cẩm cười nói.

Khương Chi nhếch môi, bình tĩnh nói: “Bà hai nhà họ Hoắc, gọi thẳng tên riêng không lịch sự.”

Nghe vậy, Trần Cẩm nhìn Triệu Cam Đường một cái, cười nói: “Đây được xem là cách xưng hô gì chứ?”

Lúc này cà phê đã được mang ra.

“Tôi vẫn còn chưa biết tên cô đâu?” Trần Cẩm nhấp một ngụm cà phê, hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận