Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 820: Nhớ Mẹ

Chương 820: Nhớ Mẹ

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thi Khâm Chu và Thi Ninh Chu đều lần lượt đến.

Hôm nay nhà họ Thi náo nhiệt hơn so với những bữa tiệc gia đình trước đây, bởi vì có thêm bốn đứa trẻ đáng yêu.

Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi xếp hàng trên ghế sô pha, mỗi đứa cầm một chiếc đùi gà chiên, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ. Mấy đứa nhỏ đều không biết Khương Chi đã đến vì Đan Uyển không nói, muốn cho mấy đứa nhỏ một bất ngờ.

“Ngon không?” Hạ Mộ Thanh nhìn thấy một hàng mấy đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, cười hỏi.

Không thể phủ nhận, mấy đứa trẻ đều thừa hưởng vẻ ngoài hoàn hảo của chú út. Đứa nào cũng trắng trẻo, mũm mĩm, đáng yêu vô cùng, nhìn thôi cũng muốn ôm vào lòng vừa ôm vừa hôn một cái.

Tiểu Qua nhìn đùi gà đã cắn một nửa trong tay, do dự một lúc, rồi thử đưa đến miệng Hạ Mộ Thanh thăm dò, nịnh nọt nói: “Bác cả, bác có muốn ăn một miếng không?”

Hạ Mộ Thanh bật cười, vuốt ve đầu Tiểu Qua: “Bác không ăn đâu. Tiểu Qua ăn đi.”

Đan Uyển cười nói: “Mấy đứa nhỏ cũng không biết được dạy dỗ thế nào mà ngoan ngoãn biết nghe lời lắm.”

Hạ Mộ Thanh nhìn Đan Uyển, nói với vẻ đùa giỡn: “Ừ, em nhìn nhiều vào, lại sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn sẽ đáng yêu như mấy đứa nhỏ này.”

Nụ cười trên mặt Đan Uyển hơi khựng lại, mí mắt của cô ấy hơi rủ xuống, che đi sự chua xót trong ánh mắt.

Thi Lam Chu nhìn bốn đứa trẻ đang chơi đùa với Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển, cô ta mím môi. Khi ánh mắt cô ta chạm phải khuôn mặt giống hệt như Thi Liên Chu của mấy đứa trẻ thì sự tức giận và tủi hờn vốn tích tụ trong lòng cô ta cũng tan đi không ít.

Ánh mắt cô ta trở nên dịu dàng hơn nhiều. Khi nghe thấy những lời ngây thơ của bọn trẻ, khóe môi cô ta cũng nở một nụ cười.

Bầu không khí trong chốc lát trở nên hài hòa hơn nhiều.

Bà Thi bưng đồ ăn ra ngoài, nhìn cảnh tượng này thì ánh mắt sáng ngời, bà ấy mỉm cười hài lòng.

“Mấy đứa ngồi đi, Mộ Thanh đến thư phòng gọi cha con xuống đi, mẹ đi gọi lão ngũ và vợ thằng bé xuống.” Ôn Hoa Anh lau vết nước trên tay, vừa đi lên lầu vừa nói.

Thi Lam Chu mím môi không nói gì, cô ta và Đan Uyển cùng ngồi vào bàn ăn.

Tiểu Tông đặt khối rubik trong tay xuống, nghiêng đầu lặp lại: “Lão ngũ và vợ thằng bé.”

Ánh mắt Tiểu Diệu hơi lóe lên, cậu bé bỏ đùi gà trên tay xuống đĩa, đôi mắt sáng lên, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: “Có phải mẹ đến rồi không?”

Cậu bé biết rằng lão ngũ chính là Thi Liên Chu, vậy thì vợ ông ấy, có phải mẹ cậu bé không?

“Mẹ đến rồi? ? Thật sao? Mẹ không sao ạ? Mẹ vẫn ổn chứ?” Tiểu Qua cũng không lo ăn đùi gà nữa, cậu bé nhảy xuống khỏi ghế sô pha, gần như không thể kiềm chế được giọng nói hồ hởi của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn rạng rỡ vui sướng, cậu bé đi theo bà Thi lên lầu như một con bê con.

Tiểu Ngự cũng không còn hứng ăn gà nữa, ánh mắt có chút lạc lõng và bất an, mấy ngày nay, cậu bé không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, tay và toàn thân đều nóng bừng, đẫm máu.

Cậu bé cứ nhìn lên lầu mãi, nhất thời không thể bình tĩnh lại.

Ôn Hoa Anh liếc nhìn thư phòng một cái rồi đi thẳng lên tầng ba.

Vừa lên lầu, bà ấy nghe thấy phía sau có tiếng thở hổn hển, bà ấy quay lại thì thấy Tiểu Qua đang cố gắng leo lên cầu thang, cậu bé nhìn bà Thi cười toe toét rồi nói với giọng điệu tràn đầy mong đợi: “Bà nội ơi, có phải mẹ cháu đến rồi không?”

Ôn Hoa Anh nhìn Tiểu Qua, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.

Dạo này bọn nhỏ rất ít khi hỏi về Khương Chi, bà ấy còn tưởng anh em Tiểu Qua có tình tình trẻ con, mãi ham chơi nên quên mất mẹ, nhưng bây giờ nhìn lại, bọn nhỏ nào quên chứ? Rõ ràng vẫn luôn nhớ nhung trong lòng, chỉ là không dám hỏi mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận