Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 436: Trợ Lý Điểm Mười

Chương 436: Trợ Lý Điểm Mười

Khương Chi đi vào phòng in ấn, bên trong chỉ có một người phụ nữ đầy đặn, vô cùng quyến rũ đang bận rộn.

Phó Đông Thăng kêu: “Vân Tường, bà chủ tới!”

Vân Tường nghe thấy tiếng ông ấy mới quay đầu, trong phòng in ấn rất ồn ào, bà ấy vẫy vẫy tay, lại chỉ vào máy móc, ý nói hiện giờ bà ấy không rảnh tay, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.

Khương Chi cũng không thèm để ý, đánh giá phòng in ấn một lượt, rồi xoay người rời khỏi. 

Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi, cười khổ nói: “Hiện giờ nhà xuất bản của chúng ta đang cần người, phòng in ấn chỉ có một mình Vân Tường, đúng là có chút bận rộn. Bà chủ, cô xem có cần thuê thêm vài nhân viên đến đây không?”

Khương Chi nhìn ông ấy một cái, cười nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên mở nhà xuất bản, chú Phó cứ xem mà làm đi.”

Nghe thấy hai chữ “Chú Phó”, Phó Đông Thăng ngẩn người, chợt ngại ngùng nói: “Tôi xin nhận của bà chủ một chữ chú.”

Ánh mắt Khương Chi trong veo, cười nhàn nhã: “Chú Phó là một nhân tài, chú quản lý nhà xuất bản Thanh Phong Du khiến tôi rất yên tâm. Về phần tiền lương, cứ theo tiền lời của nhà xuất bản mỗi tháng đưa chú 10% tiền lời.”

10% tiền lời, còn có một phần của Lê Sơ.

Công việc học thuật có chuyên môn.

Cô làm kẻ chép văn thì còn được, nhưng nếu thật sự nghiêm túc ngồi ở đó làm chủ biên, cô sợ là không có thời gian, cũng không có sức lực đó, nói thật ra, cô chỉ thích ăn chén cơm “Đồ cổ” thôi.

Phó Đông Thăng là người tốt, cùng là đại tướng đầu tiên cô nhận, chia cho ông ấy 10% tiền lời cũng không được tính là nhiều.

Cô vừa dứt lời, Phó Đông Thăng đã sững người, một sự kinh ngạc vui mừng cực lớn xâm chiếm tâm trí ông ấy, tim đập nhanh như đánh trống, máu nhanh chóng dồn nhanh lên não, ông ấy ngơ ngác lặp lại: “Thật sự cho tôi 10% sao??”

Lúc trước ông ấy đồng ý đổi việc, đi theo làm việc chung với Khương Chi, còn không phải do nhìn trúng tài hoa và tiềm năng của cô sao?

Một quyển truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, chỉ một chương đã khiến nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân kiếm được một khoản lớn, nếu chương kế tiếp phát hành số lượng liên tục, nhà xuất bản Thanh Phong Du lo gì không kiếm được tiền?

10% tiền lời, ít nhất cũng hơn trăm đồng!

Khương Chi dễ dàng hứa hẹn nhiều tiền như vậy, nhất thời trong lòng Phó Đông Thăng có chút phức tạp.

Ông ấy im lặng một lát, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Bà chủ, cô đã yên tâm giao nhà xuất bản cho tôi như vậy, tôi cũng không thể để cô thất vọng, không bao lâu nữa thì nhà xuất bản chắc chắn có thể ngày càng phát triển!”

Khương Chi gật đầu cười khẽ.

Phó Đông Thăng tháo mắt kính xuống lau, có chút kích động nói: “Vậy chúng ta chuẩn bị đốt pháo, khai trương?”

“Được.”

Phó Đông Thăng gật đầu, vừa định rời khỏi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vui vẻ hào hứng nói: “Vì hôm nay khai trương, Vân Tường cố ý chuẩn bị cho cô một bộ quần áo, chính tay bà ấy làm, cô có muốn đi thay không?”

“Ồ?” Khương Chi hơi kinh ngạc.

“Vân Tường biết ơn cô, đây là chút tấm lòng của bà ấy.” Phó Đông Thăng ho nhẹ một tiếng, nói.

Khương Chi nheo mắt nhìn quần áo của mình, gật đầu nói: “Được, đợi lát nữa Vân Tường ra, thay tôi cảm ơn bà ấy.”

Phó Đông Thăng xua xua tay, ý nói cô không cần khách sáo như vậy, lập tức dẫn cô và hai đứa nhỏ đi ra sân sau, đẩy cửa vào, bên trong có một chiếc giường, trên giường còn có chăn đệm sạch sẽ, tỏa ra hương nắng nhè nhẹ.

Ông ấy nói: “Cái này cũng do Vân Tường sắp xếp, nói là cô dẫn con trở về thì cũng có chỗ để ở.”

Khương Chi hơi nhướng mày, Vân Tường quả nhiên là một nhân tài, nếu như làm trợ lý thì cũng có thể đạt được cấp độ huy chương vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận