Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 495: Tới Đám Cưới

Chương 495: Tới Đám Cưới

. . .

Sau khi Cố Tuyển trở về từ cửa hàng tạo mẫu tóc thì trời đã gần tối, anh ấy lại nhốt mình trong phòng.

Khương Chi lắc đầu, ai có thể ngờ rằng Cố Tuyển với nụ cười trong sáng lại là người đa cảm đến như vậy?

Thi Liên Chu vừa vào phòng đã cầm khăn lông đi vào phòng tắm.

Mí mắt Khương Chi giật giật, cô dùng đầu ngón tay thon dài xoa mi tâm.

Cô ngồi vào bàn rồi mở ngăn kéo, lấy cặp nhẫn cô mua ở chợ đêm tối qua, nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn đơn giản trên chiếc nhẫn, trầm ngâm một lúc, khi Liên Chu ra ngoài thì cô đưa nó cho anh.

Thi Liên Chu nhìn chiếc hộp trong tay cô, đuôi lông mày ngả ngớn: “Cái gì vậy?”

Khương Chi mím đôi môi đỏ mọng, khóe môi cong lên thành một đường cong rạng rỡ: “Mở ra xem đi.”

Thi Liên Chu ném chiếc khăn đang dùng để lau tóc sang một bên, anh ngồi ở mép giường mở hộp ra, nheo mắt nhìn hai chiếc nhẫn “đơn giản” bên trong, chợt mỉm cười.

Trong giọng nói bình tĩnh của anh xen lẫn sự trêu chọc: “Mấy đồng vậy?”

Khương Chi trợn mắt trắng, miễn cưỡng cười nói: “Hai đồng, đô la Hồng Kông!”

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, có một chút ấm áp trong đôi mắt hẹp dài của anh, anh thấp giọng nói: “Đến đây đeo cho anh đi.”

“Không chê nữa à?” Khương Chi tức giận nói, nhưng lại rất thành thạo tiến lại gần anh.

Cô nắm lấy tay anh, không khỏi thở dài trước sự thiên vị của tạo hóa.

Thi Liên Chu có đôi tay thon dài trắng, xương bàn tay rất đẹp, nếu như đặt ở đời sau, cho dù anh làm người mẫu tay thì cũng không cần lo không có cơm ăn..

Sau khi Khương Chi cảm thán xong, cô lấy chiếc nhẫn nam ra rồi đeo vào ngón áp út của Thi Liên Chu, chỉ tiếc là nó hơi rộng.

Cô hơi xấu hổ cười nói: “Đeo tạm nhé, anh đừng để ý.”

Thi Liên Chu cũng không để ý, anh nắm tay Khương Chi, đeo chiếc nhẫn nữ vào tay cô, nhẫn của cô lại vô cùng vừa vặn, không quá to cũng không quá nhỏ, khóe miệng anh cong lên hình bán nguyệt: “Em đang cầu hôn anh à?”

“Đúng vậy.”

Đôi mắt Khương Chi khẽ chuyển, không hề ngượng ngùng mà thừa nhận.

Nghe vậy, Thi Liên Chu chạm vào đôi môi đỏ mọng của Khương Chi, khóe môi mỏng nở một nụ cười nhàn nhạt.

. . .

Thứ bảy.

Cảng Victoria, tàu du lịch Oasis.

The Oasis có kinh phí năm trăm triệu đô la Mỹ, có tổng cộng 16 tầng boong tàu, ngoài ra còn có khu cây xanh, khu vui chơi giải trí ngoài trời cho gia đình, khu bơi lội, khu leo núi, sân bóng rổ, quán bar và nhà hàng...Có thể xưng là một thành phố trên biển xa xỉ sang trọng bậc nhất.

Hôm nay là ngày Hoắc Thế Chi, con gái cả của nhà họ Hoắc kết hôn với con trai cả của nhà họ Ân, một gia tộc danh giá ở Hồng Kông.

Nhà họ Ân rất giàu có, tổ tiên của bọn họ là người Anh, vì thời giàn bọn họ định cư ở Hồng Kông không dài lắm, cho nên không được xếp vào một trong bốn gia tộc lớn, nhưng nếu vì chuyện này mà xem thường nhà họ Ân thì rất không khôn ngoan, bởi vì ông cụ của nhà họ Ân đang làm trưởng quan hành chính của đặc khu Hồng Kông.

Thật ra cuộc hôn nhân này chính là sự kết hợp giữa chính trị và kinh doanh, một liên minh hùng mạnh.

Khương Chi bước xuống xe, nhìn chiếc du thuyền khổng lồ trước mặt, khóe miệng nhếch lên.

Ở đại lục, người bình thường còn phải suy nghĩ kỹ trước khi ăn thịt, không ngờ trong khoảng thời gian này, tầng lớp thượng lưu ở Hồng Kông lại có cuộc sống xa hoa như vậy, chuyện này hoàn toàn khác biệt so với thập niên tám mươi mà cô biết.

“Sao vậy?” Thi Liên Chu đi đến bên cạnh Khương Chi, đưa tay ôm lấy eo cô.

“Không có chuyện gì.” Khương Chi lắc đầu.

Cố Tuyển đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe, anh ấy nhìn con tàu du lịch phía trước với ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng thở dài: “Đi thôi, chúng ta vào trong đi.”

Ở lối vào sảnh tiệc của tàu du lịch có một quầy trưng bày ảnh cưới của cặp đôi mới cưới, nụ cười của cặp đôi trong ảnh như được khắc vào vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận