Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 716: Nhân Phẩm Đáng Quý

Chương 716: Nhân Phẩm Đáng Quý

An Thiên Tứ xách giỏ trúc này đến phòng làm việc đưa cho đồng nghiệp, để các thầy cô khác phân chia cho mỗi một lớp học đều có dụng cụ học tập mới. Với mấy đứa bé ở vùng nông thôn hẻo lánh mà nói, đây đúng là một niềm vui.

Lúc An Thiên Tứ quay trở lại thì Khương Chi vẫn còn đứng trước cổng trường.

Cô nhìn thấy Khương Dược Tiến vui đùa với Tiểu Qua thì môi đỏ cũng thoáng cong lên.

An Thiên Tứ nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng cô khiến anh ấy hơi ngơ ngẩn nhưng rất nhanh sau đó anh ấy đã kịp phản ứng, hỏi: “Lần này cô quay về làm gì?”

Khương Chi cũng không che giấu, cô thẳng thắn trả lời: “Tôi đã thầu ngọn núi nên quay về xử lý một số việc.”

Trong thoáng chốc hai người cũng không còn chủ đề gì nữa.

Miệng An Thiên Tứ mấp máy, anh ấy nhớ đến lần gặp cô trước đó thì hầu kết khẽ nhúc nhích: “Hôn lễ hôm đó… Cô đi vội quá nên chưa kịp hỏi thăm, cô không sao chứ?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô giật mình nhớ ra đúng là mình đã gặp An Thiên Tứ trong hôn lễ của Lê Đăng Vân và Trương Nhân.

Nhưng cô rất bình tĩnh lắc đầu: “Không sao cả.”

An Thiên Tứ cười khổ một tiếng: “Câu hỏi này của tôi xem như vô ích rồi.”

Anh ấy đã biết gan cô lớn thế nào, cô là người có thể dùng súng rất trôi chảy thì làm sao có thể bị một người phụ nữ tầm thương làm cho bị thương, chỉ là hôn lễ của Lê Đăng Vân trở thành trò cười, mà nhà họ Lê cũng bị mọi người chê cười.

Khương Chi không muốn nhắc đến chuyện của Lê Đăng Vân và Trương Nhân, sắc mặt cô rất hờ hững.

Mà An Thiên Tứ càng không ngốc, anh ấy nói sang chuyện khác: “Cô chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?”

Lời này của An Thiên Tứ rất tự nhiên, cho dù trong lòng nổi lên một cảm xúc rất kỳ lạ nhưng vẫn có thể được anh ấy xoa dịu trở lại.

Cha của mấy đứa bé đã xuất hiện, hai người họ vui vẻ ở bên nhau, cho dù anh ấy có yêu thích thế nào, cho dù không buông bỏ được cũng vô dụng, tiếp tục làm một người đàn ông cố chấp sẽ càng khiến người ta chán ghét, chẳng bằng nghĩ thoáng, chúc phúc cho người ta thì hơn.

Khương Chi trầm ngâm trong chớp mắt: “Có lẽ cũng sắp rồi.”

Với tính cách của Thi Liên Chu mà nói, chờ được cơ hội đi lĩnh chứng thì anh sẽ xử lý chuyện này trước tiên nhưng cụ thể là khi nào thì cô cũng không nói chính xác được.

An Thiên Tứ cười: “Vậy là tốt rồi, đến lúc đó nhớ mời tôi, tôi phải gửi một phần tiền mừng cho cô mới được.”

Khương Chi cũng thong thả trả lời: “Chắc chắn rồi.”

Dừng một lát, Khương Chi ngước mắt nhìn An Thiên Tứ, giọng nói rất bình tĩnh: “Trước kia tôi đã từng hỏi anh có mong ước gì không, hoặc là có điều gì mà anh muốn làm không, lúc đó anh nói không có, không biết bây giờ anh đã nghĩ ra chưa?”

Từ trước đến nay, cô đều đặt lợi ích lên trước nhất nhưng An Thiên Tứ đã từng giúp đỡ cô, có thể nói anh ấy là người đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, báo đáp anh ấy cũng là điều nên làm.

An Thiên Tứ sửng sốt, anh ấy không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện đó vào lúc này, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng anh ấy cảm thấy không được dễ chịu lắm.

An Thiên Tứ nghiêm túc ngẫm nghĩ. Mong muốn sao?

Nếu thật sự phải nói thì đúng là anh ấy có.

An Thiên Tứ đã từng mong muốn có thể cưới Khương Chi nhưng bây giờ nhắc đến chuyện này chẳng khác nào đang nói chuyện cười. Sau này anh ấy có thêm một mong muốn khác, An Thiên Tứ muốn đi đến một nơi càng xa hơn, càng vắng vẻ hơn làm một giáo viên, đưa tri thức đến với mấy đứa bé ở những vùng thâm sơn cùng cốc.

Nghĩ như vậy, An Thiên Tứ cũng thành thật nói đến mong muốn sau.

Sau khi nghe xong, Khương Chi nhìn anh ấy.

Từ đầu đến cuối, An Thiên Tứ đều duy trì tấm lòng ban đầu, nhân phẩm như vậy đáng quý biết bao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận