Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 559: Da Mặt Dày

Chương 559: Da Mặt Dày

Khương Mai Hoa ở bên cạnh nghe lâu như vậy thì hơi thay đổi suy nghĩ, cô ta bước tới cười nói: “Em sáu, lâu không gặp em, cái miệng càng ngày càng biết nói chuyện, chẳng trách đã mở được nhà máy.”

Vừa nói, cô ta vừa đảo mắt nhìn một vòng quanh nhà máy khổng lồ trước mặt, ý cười trong đáy mắt càng đậm.

Khương Chi lười lá mặt lá trái với người khác, nói thẳng thừng, ẩn chứa chút giễu cợt: “Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều. Mấy người tới đòi tiền đúng không? Muốn bao nhiêu thì mua đứt mối quan hệ nuôi dưỡng dạy dỗ này?”

Lời nói của cô trực tiếp vạch trần tấm màn che trên đầu mấy người nhà họ Khương.

Công nuôi dưỡng đứa con gái không phải ruột thịt nhiều năm, lại mở nhà máy, bây giờ không tới đòi tiền thì khi nào tới?

Nụ cười của Khương Mai Hoa đông cứng ở khóe miệng.

Cô ta ho nhẹ vài tiếng, cười nói: “Em sáu thật là biết nói đùa, chúng ta đều là người một nhà, tuy là không có quan hệ huyết thống, nhưng nói tới tình cảm lớn lên từ nhỏ cũng không phải là giả đúng không? Sau này chúng ta vẫn là người một nhà!”

Khương Chi liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhẹ giọng nói: “Người một nhà? Các người không để bụng chuyện tôi chưa kết hôn đã sinh con sao?”

Khương Mai Hoa hoàn toàn không cười nổi.

Vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn Khương Chi, thực sự không ngờ trên đời lại có loại người da mặt dày như vậy, muốn nói gì thì nói, chuyện kiểu như chưa kết hôn đã có thai khiến người ta hận không thể giấu đi, cô thì hay rồi, không hề cảm thấy xấu hổ.

Khương Đinh Hương cười lạnh: “Chị tư, chị muốn nối quan hệ với người ta, nhưng người ta lại không muốn như vậy, đừng lãng phí công sức nữa.”

Sắc mặt Khương Mai Hoa có chút khó coi, đã hận Khương Chi không biết điều, lại chán ghét Khương Đinh Hương nói chuyện không giữ thể diện cho cô ta.

Lúc này, Khương Tả Phong đưa mắt ra hiệu cho người phụ nữ trắng trẻo xa lạ kia.

Người phụ nữ trắng trẻo cắn môi, bước lên nói: “Cô ăn cắp cuộc sống của tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Ba mẹ tôi nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cho dù là đoạn tuyệt quan hệ, cũng không thể chỉ nói bằng miệng đúng không?”

Khương Chi cười khẽ, không nhanh không chậm nói: “Thẳng thắn như vậy từ sớm có phải tốt rồi không?”

“Nhưng mà, lời cô nói thì tôi cũng không thể đồng ý bừa được.”

“Ăn cắp cuộc sống của cô? Cô chưa từng đọc sách sao? ‘Ăn cắp’ là cái gì? Nhìn tuổi tác của cô chắc hẳn bằng tôi, một khi đã như vậy, hơn hai mươi năm trước tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, như thế nào là ‘ăn cắp’ cuộc sống của cô? Vì sao tôi lại phải xấu hổ?”

“Đấy là thứ nhất.”

“Thứ hai, ba mẹ cô nuôi tôi nhiều năm như vậy? Nói giống như ba mẹ tôi không nuôi dưỡng cô vậy. Nhìn cô da mềm thịt non, chắc hẳn cũng chưa từng cực khổ đúng không? Nói như là tôi lợi dụng nhiều lắm vậy?”

“Thứ ba, cũng là quan trọng nhất. Cắt đứt quan hệ, bốn năm trước đây đã sớm cắt đứt, bây giờ đột nhiên tới cửa đòi quyền lợi, sao nào, các người xin ăn cũng phải nhận của người có chung cội nguồn sao?”

Lời nói của Khương Chi sắc bén, không giữ chút thể diện nào cho người nhà họ Khương.

Cô vừa dứt lời, những người đứng xung quanh xem không khỏi bắt đầu bàn tán.

“Tôi biết chuyện của thôn nhà họ Khương, lúc vị giám đốc nhà máy Khương này mới vừa mang thai, gia đình cô ấy sợ xấu hổ, chẳng những kiên quyết đuổi cô ấy ra ngoài, còn cùng với người trong thôn cười nhạo đứa con gái này, chậc, chuyện đó ồn ào đến làng trên xóm dưới đều biết!”

“Nói như vậy, khi đó đã cắt đứt quan hệ, bây giờ nhìn thấy cuộc sống của giám đốc nhà máy Khương tốt quá, lại tới đòi quyền lợi, ha hả, đúng là không khác nào ăn xin, xì! Đúng là u ác tính của xã hội chủ nghĩa!”

“Còn cái người nữ đồng chí kia, lời nói thật khó nghe, làm như cô ta là nhặt rác ăn mà lớn lên vậy!”

“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, nếu không sao lại chạy tới tìm cha mẹ ruột?”

“……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận