Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 512: Lợi Ích Đặt Lên Trên Hết

Chương 512: Lợi Ích Đặt Lên Trên Hết

Quan khách đứng xung quanh xem đều có chút mơ hồ, không biết có phải đang nằm mơ hay không, tại sao lại liên tiếp xảy ra chuyện vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu trầm xuống như có thể vắt ra nước, khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng, có thể mơ hồ nhìn thấy vài phần không vui, rất ít khi anh để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù chỉ vài phần không vui, cũng đủ thể hiện rõ tâm trạng của anh.

Khương Chi lại rất bình tĩnh, đưa đứa bé đang yên lặng trong lòng cho Thi Liên Chu.

Cô liếc mắt đánh giá trên dưới Ân Đình một cái, trên mặt chợt lộ ra một tia cười lạnh: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải lâu lắm rồi anh không đi bệnh viện tâm thần khám không? Anh cho rằng bốn biển đều thuộc về anh sao? Anh muốn đánh ai thì đánh, muốn cưới ai thì cưới sao?”

Quan khách đứng xung quanh xem đều có chút mơ hồ, không biết có phải đang nằm mơ hay không, tại sao lại liên tiếp xảy ra chuyện vậy?

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu trầm xuống như có thể vắt ra nước, khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng, có thể mơ hồ nhìn thấy vài phần không vui, rất ít khi anh để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù chỉ vài phần không vui, cũng đủ thể hiện rõ tâm trạng của anh.

Khương Chi lại rất bình tĩnh, đưa đứa bé đang yên lặng trong lòng cho Thi Liên Chu.

Cô liếc mắt đánh giá trên dưới Ân Đình một cái, trên mặt chợt lộ ra một tia cười lạnh: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải lâu lắm rồi anh không đi bệnh viện tâm thần khám không? Anh cho rằng bốn biển đều thuộc về anh sao? Anh muốn đánh ai thì đánh, muốn cưới ai thì cưới sao?”

Nói của Khương Chi vẫn sắc bén như cũ, không để lại chút thể diện nào cho người khác.

Nụ cười trên khuôn mặt của Ân Đình lúc này cứng lại, trở lên cứng ngắc.

Ân Thiên Bật hung tợn trừng mắt nhìn Ân Đình một cái, sau đó dùng ánh mắt nham hiểm đó nhìn về phía Khương Chi, nói” Cô gái nhỏ, khi nói chuyện và làm việc phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, nói chuyện không lựa lời như vậy không sợ gặp rắc rối sao?”

Thi Liên Chu ôm đứa trẻ trong lòng, khí thế trên người không hề suy giảm, dáng người cao lớn, lạnh lùng liếc nhìn Ân Thiên Bật, về phần Ân Đình, anh không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nói: “Rắc rối? Rắc rối gì? Đầu tiên mua bán con trai tôi, sau đó lại muốn cưới phu nhân của tôi?”

Mặc dù lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó luôn mang theo một luồng sát khí đáng sợ.

Sống lưng của Ân Thiên Bật cứng đờ, đã cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.

Sắc mặt của Ân Đình từ đầu đến cuối đều âm trầm, cũng không cảm thấy xấu hổ vì bản thân chọn trúng một người phụ nữ có chồng, ánh mắt nhìn về phía Khương Chi giống như một con dã thú vừa phát hiện con mồi.

Hoắc Thế Vinh là kẻ khôn khéo, thấy tình hình như vậy lại mỉm cười tiến lên hòa giải: “Anh Thi, người nào mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, phu nhân đây có sắc đẹp tuyệt trần, Ân Đình bằng lòng kết hôn với cô ấy, hiển nhiên cũng là mang theo sự kính trọng, người không biết không có tội, có phải đạo lý như vậy không?”

Nói thì nói như vậy, nhưng các cơ trên mặt của Hoắc Thế Vinh đều run rẩy mấy lần.

Ân Đình là em rể của ông ta, em rể nói muốn cưới người khác làm vợ, ông ta lại còn phải đứng ra nói đỡ mấy câu, cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng chuyện của Hoắc Thế Chi khiến ông ta cũng khó có thể biện giải, nhà họ Ân cũng có thể vì chuyện này mà trách ngược lại nhà họ Hoắc.

Lợi ích của gia tộc luôn là thứ đặt lên trên hết tất cả mọi thứ như nhân phẩm và danh dự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận