Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 732: Hồi Báo

Chương 732: Hồi Báo

Trấn Đại Minh.

Sự mất tích của Tiểu Ngự khiến trong lòng Khương Chi cực kỳ lo lắng, dẫn theo các nhân viên trong nhà xuất bản đi dọc các con phố để tìm thằng bé.

Ở bên khác, nhà ga của trấn Đại Minh.

Sáng sớm, nhà ga người đến người đi tấp nập, ai nấy đều mang túi lớn túi nhỏ, khung cảnh cực kỳ vội vã.

Tiểu Ngự cũng ở chỗ này.

Cậu bé ra dáng khoác cặp sách, bên trong căng phồng, cũng không biết nhét thứ gì, nhìn dáng vẻ này giống như đã có kế hoạch trước, nhưng mà lúc này Tiểu Ngự đang cực kỳ tức giận muốn đấm đá người phụ nữ trước mặt mình.

Cậu bé gân cổ hét lên: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Cháu không thể lẻn đi một mình như vậy được, quay về tìm mẹ mình đi!” Người phụ nữ nhíu chặt hàng lông mày lá liễu, tùy ý để Tiểu Ngự đấm đá lên người mình nhưng cô ta vẫn giữ chặt cổ áo thằng bé không chịu buông ra, chỉ sợ cậu bé sẽ chạy vào trong đám đông, không bao giờ tìm thấy nữa.

Vẻ ngoài của người phụ nữ xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn, chính là Khương Đinh Hương, người cầm lấy tiền của Khương Chi, chuẩn bị khởi hành đến thành phố Thanh.

“Đồ lo chuyện bao đồng! Thả ra! Dì mau thả tôi ra! Có ai không, nhanh đến đây, có kẻ buôn người muốn bắt cóc trẻ em này!” Tiểu Ngự tức giận, đột nhiên hét to về phía đám đông, trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Thấy vậy, có mấy người có tinh thần trượng nghĩa lập tức chạy đến, ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn về phía Khương Đinh Hương.

Khương Đinh Hương cau mày nói: “Tôi là dì nhỏ của thằng bé, không phải kẻ buôn người!”

Nhưng Tiểu Ngự lại không hề nể mặt nói: “Dì chính là kẻ buôn người, dì chính là kẻ buôn người!”

Lúc này, có người chạy đi tìm nhân viên nhà ga, anh ta lấy ra giấy phép nghề nghiệp của mình đưa cho Khương Đinh Hương xem, rồi nói: “Đồng chí, tốt nhất cô vẫn nên đi với chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến thôi.”

Khương Đinh Hương nghĩ đến vé xe lửa của mình, ánh mắt hơi thay đổi, nhưng vẫn nắm chặt lấy Tiểu Ngự nói: “Vậy thằng bé thì sao?”

Nhân viên nhà ga cũng rất có quyết đoán nói: “Cùng đi với chúng ta!”

Nếu để một đứa trẻ như vậy ở lại nhà ga, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, không bằng cùng nhau đưa cậu bé đến đồn cảnh sát, xem các đồng chí cảnh sát có thể tìm được người nhà của cậu bé hay không, cũng coi như đang làm chuyện tốt, có lẽ đồn cảnh sát sẽ đưa tặng nhà ga một cờ thưởng thì sao?

“Được!” Khương Đinh Hương gật đầu đồng ý.



Khi Khương Chi nhận được thông báo của đồn cảnh sát thì cô đã chuẩn bị đi đến huyện Thấm rồi.

Cô cũng đoán được mục đích trốn đi của Tiểu Ngự, có lẽ thằng bé muốn đến quê của Cận Phong Sa.

Biết được Tiểu Ngự bị đưa đến đồn cảnh sát thì Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, cau mày, vừa đến đồn cảnh sát liền nhìn thấy Tiểu Ngự đang ủ rũ ngồi trên ghế.

Cậu bé cúi đầu, dáng vẻ trông rất cô đơn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dương Nghị ngồi ở bên cạnh, nhẹ giọng khuyên bảo.

Khương Chi đi đến, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Khương Nam Ngự.”

Nghe được giọng nói của cô, Tiểu Ngự ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, yên lặng trốn sau lưng của Dương Nghị, xem ra cậu nhóc này cũng ý thức được hậu quả của việc mình âm thầm trốn nhà đi.

Khương Chi tức giận cười nói: “Càng ngày càng giỏi rồi đúng không?”

Tiểu Ngự không dám cãi lại, im lặng không nói.

“Được rồi, đứa trẻ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, cô cũng đừng tức giận.” Dương Nghị lên tiếng khuyên bảo mấy câu.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi mím chặt, cũng không hề nhìn Tiểu Ngự nữa, mà quay sang hỏi Dương Nghị: “Chuyện này là như thế nào?”

Dương Nghị cười nói: “Thằng bé một mình chạy đến nhà ga, bị Khương Đinh Hương, em gái cô bắt được, thằng bé gào thét nói Khương Đinh Hương là kẻ buôn người mà không ngừng giãy giụa, sau đó họ bị những người dân nhiệt tình quanh đấy đưa đến đồn cảnh sát.”

“Khương Đinh Hương?” Lông mày của Khương Chi hơi nhướng.

Cô thật sự không ngờ được bản thân sẽ nhận được hồi bào vì sự giúp đỡ tối hôm qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận