Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 857: Sợ Hãi

Chương 857: Sợ Hãi

“Được rồi, đừng khóc, ba con… Cận Phong Sa không sao đâu. Mẹ con đã bỏ tiền để giải quyết mọi chuyện cho anh ấy. Anh ấy chỉ cần ngồi từ ba năm là có thể ra ngoài rôi. Đến lúc đó không phải mọi chuyện vẫn tốt sao?” Triệu Ngọc Phương nhẹ nhàng dỗ dành.

Tiểu Ngự khẽ lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lão Cận đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khương Chi đứng dậy rót cho cậu bé một ly nước ấm rồi đặt vào tay cậu bé. Tiểu Ngự cũng không cáu giận. Cậu bé nhìn Khương Chi rồi ngửa đầu uống vài ngụm nước, còn ợ miếng tiếng, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Khương Chị thở phào nhẹ nhõm vì tâm trạng Tiểu Ngự không có kích động như vậy. Tên nhóc này khá bướng bỉnh, cô thật sự sợ cậu bé kêu khóc đòi về trấn Đại Danh để gặp Cận Phong Sa. Nếu thật sự như vậy thì cô lập tức phải làm cho cậu bé ghi nhớ thật lâu.

Triệu Ngọc Phương không nói lên lời, mà cô ấy cũng không biết phải nói như thế nào với một đứa bé 4 tuổi về chuyện ba nuôi của mình đã giết vợ. Hiện tại anh ấy đang ngồi tù, sau này cậu bé sẽ không thể gặp được cha nuôi trong vòng ba năm tới.

Cô ấy do dự nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn chồng mình.

Hồ Vĩnh Chí lắc đầu cười khổ. Anh ấy cũng không biết nên nói về vấn đề này như thế nào, nói ra kiểu gì cũng không tránh được đây là chuyện tàn nhẫn đối với đứa nhỏ.

Ánh mắt Khương Chi lại rất bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Con cũng biết Dư Hồng Mai đối xử như thế nào với Cận Phong Sa. Hai người họ có mâu thuẫn rất lớn. Khi con đi tới Bắc Kinh không lâu thì bọn họ đã có cuộc tranh cãi lớn. Cận Phong Sa vô tình không kiềm chế được đã giết Dư Hồng Mai.”

Đồng tử của Tiểu Ngự co rút lại, đôi môi khẽ run rẩy nói: “Giết người ư? Dư Hồng Mai đã chết rồi ư?”

Cậu bé có chút không thể tin được vào lỗ tai mình. Cậu chán ghét Dư Hồng Mai là một chuyện, nhưng mà người cậu biết trước đây đột ngột qua đời thì loại cảm giác này thực sự phức tạp. Hơn nữa người giết người lại là lão Cận mà cậu yêu thương nhất, coi trọng nhất!

Triệu Ngọc Phương có chút đau lòng nhìn Tiểu Ngự đang ở trong lòng mình, khẽ thở dài một cái.

Loại chuyện đả kích như thế này đều khiến người ta khó có thể chấp nhận được chứ đừng nói là một đứa trẻ.

Nhưng Khương Chi rất bình tĩnh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trong tiểu thuyết, có lẽ Tiểu Ngự tận mắt chứng kiến sự việc này nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Nên hiện tại khi được nghe kể lại thì cậu bé sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.

Mà cũng không thể che giấu chuyện này với cậu bé được. Một khi cậ bé trở về trấn Đại Danh thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bị lộ.

Cô không ngăn được lời nói từ miệng của mọi người, nên thay vì để Tiểu Ngự nghe một phiên bản khác từ miệng người khác thì không bằng cô kể toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối cho cậu bé nghe.

Nước mắt của Tiểu Ngự lại muốn rơi xuống lần nữa, cậu vội vàng dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình để lau đi.

Lão Cận giết người. Ba nuôi đã giết chết Dư Hồng Mai.

Mắt cậu nhóc đỏ hoe nhìn Khương Chi, nghẹn ngào nói: “Lão Cận sẽ không… sẽ không…”

Bộ dáng vô cùng đáng thương của Tiểu Ngự khiến trong lòng Khương Chi mềm nhũn. Cô mím môi, đón lấy con trai từ trong tay của Triệu Ngọc Phương, nhẹ giọng nói: “Con cũng đừng lo lắng. Anh ấy không sao cả. Qua mấy năm thì anh ấy có thể ra ngoài rồi. Đợi khi nào về trấn Đại Danh thì mẹ sẽ đưa con đi gặp anh ấy.”

Chuyện đi thăm tù là chuyện mới mẻ. Mặc dù kiếp trước cô đã bị bắt cóc nhiều lần nhưng cũng chưa bao giờ đi thăm tù.

“Thật sao??” Tiểu Ngự vừa nghe thấy thì rất ngạc nhiên nhưng lại không che giấu được niềm vui rõ ràng.

Cậu bé cho rằng lão Cận bị đi tù thì cậu sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa.

Những cái khác thì bọn trẻ không hiểu rõ lắm nhưng ngồi tù vì giết người thì vẫn biết sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận