Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1039: Có Chí Khí

Chương 1039: Có Chí Khí

Khi Hoắc Thế Quang nhìn thấy Khương Chi thì yên tĩnh lại, sau khi được thả ra thì xoa xoa cổ tay, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc đang tích tụ trong ngực, nói: “Là cô muốn gặp tôi?”

Những lúc như thế này thì anh ấy thật sự không thể cười nổi.

Khương Chi nhìn về phía Hoắc Thế Quang, một đoạn thời gian không gặp, trên cằm anh ấy đã mọc râu ria xồm xoàm, nhìn có chút suy sút.

Cô nói: “Mấy ngày trước tôi đã đến Nhật, vừa về tới Hồng Kông thì đã nghe thấy chuyện của Hoắc Thế Chi, tôi thật sự xin lỗi.”

Hoắc Thế Quang dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Chi, hỏi ngược lại: “Xin lỗi? Là xin lỗi vì đã thuyết phục chị tôi phản kháng, hay là xin lỗi vì đã cho chị ấy thuốc ngủ? Hay là cảm thấy chị tôi đi đến bước đường này có quan hệ với cô, nên mới cảm thấy có lỗi với tôi?”

Lời nói của anh ấy giống như đạn pháo, càng nói thì cảm xúc càng kích động, gân xanh trên thái dương cũng lồi lên.

Thi Liên Chu tiến lên, che ở trước mặt Khương Chi, lạnh lùng nói: “Đây là quyết định của Hoắc Thế Chi.”

“Đúng vậy, cậu muốn làm gì? Còn muốn động thủ sao?” Nguy Di thưởng thức súng trong tay, cười như không cười mà nhìn về phía Hoắc Thế Chi, chỉ cảm thấy thằng nhóc này là một tên ngốc, cũng không nhìn xem đang ở địa bàn của ai, vậy mà cũng dám nói linh tinh như vậy.

Khương Chi đi ra từ phía sau Thi Liên Chu, nhìn về phía Hoắc Thế Quang, giọng điệu bình dị: “Cậu nói cũng không sai, tôi cũng không có gì để biện minh, nhưng hôm nay gặp mặt cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, cho dù là Triệu Cam Đường hay là Hoắc Thế Chi, thì cũng đều hy vọng cậu sống cho tốt.”

Ba chữ Triệu Cam Đường giống như là chú ngữ gì đó, lọt vào trong tai Hoắc Thế Quang, làm cho anh ấy bình tĩnh lại.

Anh ấy đặt mông ngồi xuống đất, giơ tay xoa xoa tóc của mình, giọng nói có chút nản lòng: “Thật xin lỗi, là do tôi quá kích động, tôi biết chuyện của chị tôi không có liên quan gì đến cô, là do cha con nhà họ Ân quá ngoan độc.”

Khương Chi gật đầu, mở miệng nói: “Nếu như cậu đã hiểu rõ, vậy thì sống cho tốt vào.”

Cô là sợ Ân Đình vừa chết, Hoắc Thế Quang cảm thấy thù lớn đã báo, người thân duy nhất lại bị bỏ tù, nhất thời trong lòng luẩn quẩn đi đến bước đường cùng kia, vậy thì Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Chi chết cũng không có ích lợi gì.

Hoắc Thế Quang liếc mắt nhìn Khương Chi, gật đầu.

“Tôi sẽ sống tốt.” Tay anh ấy nắm chặt thành quyền, đôi môi mím chặt, nói như thế.

“Nhà họ Hoắc…”

Hoắc Thế Quang trầm mặc trong giây lát, giọng điệu kiên định nói: “Chị của tôi lo lắng nhất là nhà họ Hoắc, sau này tôi sẽ dẫn dắt nhà họ Hoắc ngày càng phát triển.”

Khương Chi hơi kinh ngạc, vốn dĩ cô còn nghĩ có khi nào Hoắc Thế Quang sẽ từ bỏ nhà họ Hoắc luôn không, một thân một mình xuất ngoại, sau này sẽ là một người nhàn tản, không nghĩ đến anh ấy vẫn còn có chút chí khí.

Hoắc Thế Quang nhìn về phía Khương Chi, nói với giọng điệu văn nhã: “Tôi biết cô lo lắng cái gì, cô yên tâm, nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ quay lại đại lục, tôi cũng sẽ không cho chị dâu cả đi quấy rầy cô nữa.”

Khương Chi không trả lời, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời anh ấy nói.

Hoắc Thế Quang không có nhiều thế lực ở đô thành, có lẽ là do thường xuyên ở bên cạnh Triệu Cam Đường, nên anh ấy học được tính thiện lương chưa trải sự đời của cô ấy, hoàn toàn khác với những người còn lại của nhà họ Hoắc.

Lúc gần đi, Hoắc Thế Quang đột nhiên nghĩ đến một chuyện, muốn nói lại thôi nhìn về phía Khương Chi.

Khương Chi có chút khó hiểu, nghiêm mặt nói: “Có chuyện gì sao?”

Hoắc Thế Quang dừng một chút, gật đầu nói: “Trước khi xảy ra chuyện, chị của tôi đã tới tìm tôi một lần, nói rất nhiều. Chị ấy còn có một phong thư muốn giao cho Cố Tuyển, nhưng trong khoảng thời gian này tôi không có cách nào đi Thượng Kinh, không biết cô có thể giúp tôi giao thư cho Cố Tuyển được không?”

Vừa nghe thấy lời này, Nguy Di có vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Hoắc Thế Quang, lại nhìn về phía Thi Liên Chu đang đứng xem chuyện: “Cố Tuyển?? Chuyện này thì có liên quan gì đến Cố Tuyển? Ở chỗ này có phải chỉ mỗi mình tôi không biết chuyện này thôi đúng không?”

Khương Chi: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận