Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1022: Binh Đến Tướng Chắn, Nước Đến Thì Đắp Bờ

Chương 1022: Binh Đến Tướng Chắn, Nước Đến Thì Đắp Bờ

Vừa nhắc đến ‘ăn mặc’, Nguy Di cũng lười suy nghĩ nhiều về Fujiwara Xuân Nại nữa, anh ấy nằm sấp trên ghế sô pha, hăng hái mà nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu, cảm giác này vẫn vô cùng mới lạ, Nguy Di cảm thấy sau này mình không làm thủ lĩnh của hội Tam Hợp nữa thì cũng có thể làm một chuyên gia trang điểm.

Trái lại, Thi Liên Chu vẫn cực kỳ bình tỉnh, anh không chờ mong cũng không hồi hộp.

Khương Chi đã tốn rất nhiều công sức để trang điểm cho Thi Liên Chu, dù sao Đại Thạch Thanh Tư đã từng gặp anh, vì vậy cô đã phải sử dụng không ít thứ nhằm che giấu gương mặt anh tuấn này của anh mới được.

Khương Chi bôi đông trét tây khoảng chừng một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành gương mặt của Thi Liên Chu.

Cô phải lùi ra xa hơn để nhìn Thi Liên Chu, Khương Chi phải cố nén cười mà nói với Nguy Di: “Anh mau đến đây xem đi, thế nào? Có giống như một người bà con xa nghèo túng nào đó của nhà họ Fujiwara không? Có lẽ Đại Thạch Thanh Tư sẽ không nhận ra đâu nhỉ?”

Nguy Di nghiêm túc đánh giá một phen, sau đó anh ấy cảm thán nói: “Không những Đại Thạch Thanh Tư không nhận ra mà đến tôi cũng không nhận ra rồi đây này!”

“Tốt lắm!” Khương Chi gật đầu, đưa gương cho Thi Liên Chu nhìn: “Đợi lát nữa anh thay quần áo khác thì đảm bảo không ai nhận ra anh nữa đâu.”

Thi Liên Chu mở mắt lên nhìn gương. Tuy anh đã biết Khương Chi sẽ trang điểm cho mình trở thành dáng vẻ không được quá tốt nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt của mình trong gương, hô hấp của anh vẫn bị ngừng lại, trong mắt vừa gợn chút sóng cũng ngưng kết lại thành một đầm nước.

Nguy Di nói sai rồi, không những anh ấy không nhận ra mà đến anh cũng không nhận ra chính mình.

Người đàn ông xuất hiện trong gương đã hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, khắp nơi trên gương mặt còn có nốt ruồi đen nho nhỏ, trông không được sạch sẽ, ngoài ra hai đường ria mép đen nhánh cũng che khuất đôi môi mỏng của anh.

“Có thể tàn phá Thi Liên Chu đến mức này cũng chỉ có chị dâu thôi.” Khóe miệng Nguy Di co quắp, anh ấy cực kỳ bội phục nói.

Khương Chi đẩy Thi Liên Chu còn đắm chìm trong dáng vẻ mới mẻ của mình sang một bên, cô cũng ngồi đối diện với gương, bắt đầu tự ‘tàn phá’ chính mình. Sau khi nghe Nguy Di nói, trái lại cô trả lời rất hùng hồn: “Trong bữa tiệc sẽ có nhiều cô gái, anh ấy là người đã có vợ, đẹp trai như vậy cũng vô dụng.”

Vốn dĩ Thi Liên Chu vẫn còn đang cau mày nhưng vừa nghe Khương Chi nói, chân mày anh đã giãn ra, trong lòng giống như vừa được an ủi.

Nguy Di bị ăn cơm chó nên không nhịn được bĩu môi. Hai người đang trong tình yêu mật ngọt này!

Khương Chi tự trang điểm cho mình vẫn quen tay hơn, không bao lâu sau trong gương đã xuất hiện thêm một người phụ nữ trung niên, trên chóp mũi có một nốt ruồi lông rất lớn, thuộc kiểu người nhìn thấy cái gì cũng cay con mắt.

Nhưng không thể không nói, sau khi trang điểm cho mình xong, Khương Chi và Thi Liên Chu đứng chung một chỗ thì đã trở thành một đôi vợ chồng người Nhật Bản không đáng chú ý đến.

“Sao Xuân Nại còn chưa trở lại nhỉ?” Khương Chi cau mày, cô hơi nghi ngờ.

Nguy Di cũng thu lại nụ cười trên mặt mình: “Tôi đi tìm.”

Khương Chi nhìn theo Nguy Di rời đi, vẻ mặt cô cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thi Liên Chu lắc đầy, giọng điệu cực kỳ ung dung: “Binh đến tướng chắn, nước đến thì đắp bờ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận