Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 562: Không Thể Quay Về Được Nữa

Chương 562: Không Thể Quay Về Được Nữa

Ánh mắt Khương Tả Phong lóe lên, không dám đối diện với Bạch Hương Chi, ấp úng nửa ngày nói không ra lời.

Khương Đào Hoa một lòng vì Bạch Hương Chi, thấy thế, quát lớn: “Ba! Ba tới đòi tiền vì nghĩ tới con trai của ba sao? Sao ba lại vô lương tâm như vậy?”

Khương Chi lười nghe thêm tuồng kịch luân lý gia đình này nữa, nhẹ giọng nói: “Nghĩ kỹ rồi lại đến tìm tôi, đi đến đồn công an trước, rồi tính, nếu không đừng hòng moi được một xu từ trong tay tôi, biết chưa?”

Điều cô còn chưa nói là, nếu Khương Tả Phong vẫn cứ không chịu buông tha, vậy thì không thiếu người có thể khiến cho ông ta ăn cơm tù vài ngày.

“Tống tiền” tuyệt đối là hữu ích.

Cho tiền? Thật sự cho rằng tiền của cô cầm không phỏng tay sao?

Khương Chi nói xong, xoay người quay vào trong xưởng.

Vân Tường nhìn Giang Noãn Xuân, thu lại nụ cười trên mặt: “Cô chạy đi nhận người thân, ba mẹ cô, anh cô có biết không? Giang Noãn Xuân, từ nhỏ bọn họ đối xử với cô như thế nào, cô quên hết rồi sao? Đúng là tàn nhẫn.”

Giang Noãn Xuân có sắc mặt trắng bệch, môi giật giật, nhưng không nói được lời phản bác gì.

Vân Tường thất vọng nhìn cô ta một cái, không hề nhiều lời, cũng quay trở lại xưởng với cảm xúc phức tạp.

Nhà họ Khương vừa diễn một vở tuồng lớn như vậy, khiến cho mọi người xung quanh ăn no dưa, cuối cùng bọn họ không chịu nổi sự chỉ trỏ của mọi người, hơn nữa còn nói gần nói xa Khương Tả Phong, cả đám người ủ rũ trở về thôn Khương gia.

Thôn Khương gia.

Khương Đinh Hương ngồi trên ghế, trong lòng ôm một túi nước ấm, đặt lên bụng dưới, cô ta nhìn quanh một vòng, cười nhạo nói: “Tôi đã nói từ sớm Khương Chi Tử không dễ đụng, các người không tin, đi một chuyến tới trấn Đại Danh, đúng là làm trò cười cho người ta!”

Khương Quế Hoa tức giận đến ngứa răng, hung hăng ném chiếc khăn vào chậu nước: “Câm cái miệng thối của cô đi! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chẳng phải cô rất biết giành sự đồng cảm sao? Sao mọi người không hướng về chúng ta chứ? Đúng là phế vật!”

Sắc mặt Khương Đinh Hương hơi thay đổi: “Chị nói cái gì!?”

Khương Quế Hoa cười lạnh, đầy oán giận: “Tôi nói sai sao? Cô đã từng ngồi ở phòng phá thai rồi, còn tưởng bản thân là bà lớn cao quý sao? Nếu không phải bởi vì cô, sao tôi lại bị coi thường tới như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, sau này muốn gả cho người tốt càng khó hơn. Với lại, cô và Khương Chi Tử đúng là cùng một loại người, vừa không biết tự kiểm điểm vừa đáng xấu hổ như nhau! Giả bộ thanh cao!”

Trong lòng cô ta đã sớm bất mãn với Khương Đinh Hương, chỉ là vẫn luôn giữ trong lòng chưa nói ra thôi, bây giờ nói được, nhẹ cả người.

Khương Đinh Hương tức giận, tiện tay ném túi nước ấm trong lòng về phía Khương Quế Hoa, túi nước ấm đập trúng mũi Khương Quế Hoa rồi rơi xuống đất.

Khương Quế Hoa bịt mũi, gào lên một tiếng rồi lao về phía Khương Đinh Hương.

Hai người lập tức lao vào đánh nhau, ném đồ tứ tung.

Hai đứa nhỏ ở trong phòng chơi đồ chơi vừa nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, kêu to chạy ra khỏi phòng “Mẹ”.

Rất nhanh, Giang Noãn Xuân đã chạy vào, cô ta không thèm can ngăn, vội vàng ôm hai đứa nhỏ trên giường vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây.”

Hai đứa nhỏ, một nam một nữ, trông cũng cỡ tuổi bọn Tiểu Ngự.

Bé gái rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào, ngẩng đầu nói với Giang Noãn Xuân: “Mẹ, con không thích ở đây, con không muốn ở lại đây, con muốn đi về tìm bà ngoại ông ngoại, còn muốn tìm cậu! Chúng ta về nhà được không?”

Bé trai cũng thút tha thút thít nức nở nói: “Mẹ, vì sao chúng ta lại phải ở đây? Con cũng muốn về nhà.”

Nghe lời nói non nớt của hai đứa nhỏ, động tác của Giang Noãn Xuân cứng đờ, trên khuôn mặt tái nhợt không còn tia máu, cô hơi cúi đầu, cười gượng nói: “Không thể trở về, chúng ta không thể quay về nhà được nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận