Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 566: Sao Cô Máu Lạnh Như Vậy?

Chương 566: Sao Cô Máu Lạnh Như Vậy?

Trên mảnh đất, ngôi nhà gỗ bị sụp đổ vẫn còn nằm trên đất, chỉ là mảnh đất trống được cô quy hoạch ra đã được người đóng hàng bằng gỗ bao quanh lại.

Cha Vân ngậm điếu thuốc bên miệng, lấy dụng cụ đo đạc từ trong rương ra, ông ấy cũng không nói chuyện với Khương Chi.

Khương Chi càng không hứng thú nói chuyện phiếm với người ta, cô đưa tay nhìn đồng hồ, rồi nói với cha Vân: “Ông nhìn trước đi, tôi muốn lên núi một chuyến.”

Cô không có nhiều cơ hội trở về thôn Khương Gia, hôm nay vừa được rảnh rỗi cũng là lúc cô muốn lên núi xem thử có thể kiếm được chút tiền lời trong hệ thống không, dù sao trên núi cũng đều là báu vật, để đó mà không dùng đến thì quá lãng phí.

Cha Vân khẽ gật đầu mà không hỏi nhiều.

Khương Chi bắt đầu lên núi Chi Tử.

Vào tháng tư, rừng núi đã bắt đầu rậm rạp hơn, các loại hoa đua nhau nở, ong bướm nhảy múa theo dọc đường lên núi.

Trời tháng tư với gió xuân phơi phới, vạn vật đầy sức sống chính là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Khương Chi đi chưa được bao xa thì đã nhìn thấy một đám rau dại xanh mơn mởn, mọng nước, nhìn rất đẹp mắt.

Khương Chi tiện tay hái một ít rau dại, chuẩn bị mang về làm món sủi cảo rau dại cho mấy nhóc con kia. Không bao lâu sau, một mùi thơm phức đã xộc vào mũi Khương Chi khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn, từng chùm hoa hòe trắng như tuyết lập tức đập vào mắt cô, màu sắc của cánh hoa vô cùng tươi tắn, nặng trĩu, hương thơm nồng.

Một đám hoa hòe rất lớn, lá cây xanh mướt, màu hoa tươi tắn mê người.

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cây hoa hòe kia khá thấp nên cô chỉ cần vươn tay lên là có thể hái được một mớ. Theo Khương Chi biết, hoa hòe còn tươi thì có thể làm những món như chiên, chưng, tất cả đều có hương vị rất riêng biệt.

Vả lại ở thành phố, hoa hòe tươi có giá rất cao.

Ánh mắt Khương Chi sáng lên, đặt rau dại bên cạnh gốc cây hoa hòe, vươn tay lên hái, từng chùm hoa hòe trắng như tuyết rơi vào tay cô, để lại một mùi thơm, còn có thể nghe thấy tiếng con ong không ngừng hút mật.

Khương Chi hái khoảng một giờ đồng hồ thì dưới mặt đất đã chất đầy những chùm hoa hòe.

[Có phải ký chủ muốn bán hoa hòe tự nhiên không?]

“Đúng.”

[Ting! Kiểm tra được hai cân hoa hòe tự nhiên, mỗi cân mười đồng, ký chủ vui lòng ấn vào ô “bán ra”!]

Lông mày của Khương Chi giãn ra, ấn vào ô “bán ra”, ngay sau đó những chùm hoa hòe vừa đặt trên mặt đất đã biến mất không thấy đâu nữa.

[Bán ra thành công. Chúc mừng ký chủ thu được hai mươi đồng.]

Một cân hoa hòe dại là mười đồng, nếu hái hết một đám hoa hòe lớn này xuống thì cũng phải hơn trăm cân, vụ mua bán này cũng không tệ.

Đáng tiếc Khương Chi không có thời gian ở trên núi hái hoa hòe suốt ngày, xem ra ở phương diện tạo tài sản trong hệ thống vẫn không thể thiếu người trong thôn hỗ trợ.

Khương Chi ngửa đầu nhìn hoa hòe nở trắng khắp nơi thì thở dài, thật sự giống như đang nhìn bảo bối mà thở dài. Khương Chi thấy thời gian cũng đã trễ nên nhặt mớ rau dại đã hái trước đó lên, rồi xuống núi. Cô phải suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thu hoạch tất cả tài nguyên thiên nhiên chất lượng cao ở ngọn núi này vào túi mình.

Khương Chi vừa xuống núi thì nhìn thấy mấy người Vân Mông đang ồn ào ở ngôi nhà gạch đã bị đổ nát.

Khương Chi cũng chưa từng liếc nhìn đến Vân Mông và Giang Noãn Xuân một lần nào, cô quay đầu hỏi cha Vân: “Đã đo đạc xong chưa? Nếu còn chưa đo xong thì mấy người ở lại tiếp tục xem đi, tôi phải quay về trấn Đại Danh ngay.”

Vân Mông giận dữ: “Khương Chi, làm sao cô lại máu lạnh như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận