Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 790: Ước Gì Được Làm Phiền

Chương 790: Ước Gì Được Làm Phiền

Giọng điệu của Khương Chi cực kỳ bình tĩnh, cũng không hề hoảng sợ vì vừa phát hiện ra một vụ án giết người, cô nói: “Sáng mai, đừng đến muộn. Anh đi về trước đi, có lẽ lát nữa cảnh sát sẽ đến hỏi anh, anh cứ nói sự thật là được.”

Hồ Vĩnh Chí gật đầu.

Anh ấy nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của Khương Chi, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Bà chủ, Dư Hồng Mai là do Cận Phong Sa giết chết sao?”

Chỉ cần không phải người ngu ngốc, vừa nhìn thấy dáng vẻ chết thê thảm của Dư Hồng Mai thì người đầu tiên bị tình nghi sẽ là Cận Phong Sa, dù sao cũng chỉ có anh ấy là người duy nhất có điều kiện và mục đích làm ra loại chuyện này, quan trọng hơn là, anh ấy không có trong nhà, tức là ‘hiện trường vụ án’.

Cận Phong Sa đã đi đâu rồi?

Vì không tìm thấy anh ấy, cho nên tất nhiên anh ấy sẽ trở thành nghi phạm.

Khương Chi liếc nhìn Hồ Vĩnh Chí một cái, ánh mắt như nói lên tất cả.

Mặc dù cô không nói gì, nhưng Hồ Vĩnh Chí vừa nhìn đã hiểu.

Nghĩ đến chuyện Cận Phong Sa giết người, tâm trạng của anh ấy cảm thấy cực kỳ phức tạp, rõ ràng mới ngày nào hai người họ còn cùng nhau đến bệnh viện, mặc dù trên đường cũng không nói chuyện thật vui, nhưng không khí lại rất hòa hợp.

Anh ấy trông có vẻ hung dữ, nhưng thực chất lại là một người có tính cách rất tốt bụng, là người đáng để kết bạn, làm sao anh ấy lại có thể trở thành hung thủ giết người được chứ?

Giọng điệu Khương Chi bình tĩnh nói: “Tôi đi về trước đây.”

Hồ Vĩnh Chí tiễn cô ra khỏi cổng nhà máy thép, nhìn cô lên xe rời đi, mới quay người về nhà.

Đêm nay, nhà máy thép sáng rực, trong nhà máy bị phong tỏa.

Công nhân của nhà máy thép không khỏi chửi thầm năm nay thật sự quá xui xẻo, gần đây cũng không biết gặp phải vị thần tiên nào nữa, cứ hai ba ngày lại xảy ra chuyện, phải đóng cửa ngừng sản xuất, không chỉ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà máy.

……

Nguyên nhân cái chết của Dư Hồng Mai vẫn chưa được tiết lộ.

Khương Chi trở lại ngôi nhà kiểu tây, Thi Liên Chu đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm cô.

“Sao bây giờ em mới về?” Thi Liên Chu nhướng mày, giọng điệu có chút không vui hỏi.

Sau khi không vui nói xong, anh ấy lại tiến lên, nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Khương Chi, nói: “Miệng vết thương của em thế nào rồi?”

Khương Chi lắc đầu, ôm lấy cánh tay của Thi Liên Chu, cười vui vẻ nói: “Em cũng không phải là được làm từ đất sét, không sao đâu.”

“Ha ha, ở trong mắt của lão ngũ, cô quả thực không phải được làm từ đất sét, mà là làm từ thủy tinh, phải được bảo vệ cẩn thận, sợ bị va đập, chậc chậc, nhìn dáng vẻ giữ trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan kia của cậu ta kìa, thực sự là một con người hoàn toàn khác so với trước đây mà.”

Sở Khác tựa lưng vào cửa, tặc lưỡi nhìn cảnh tượng trước mắt này, lời nói ra cực kỳ chua xót.

Ngay cả lão ngũ đều muốn kết hôn sinh con rồi, khi nào anh ấy mới có thể tìm được một nửa kia của mình đây?

Khương Chi cười nhưng không nói gì.

Cô kéo tay Thi Liên Chu vào phòng, trong mắt tràn đầy ý cười nói: “Em có một nhân viên cần phải đến Bắc Kinh với chúng ta, làm phiền anh giúp em mua cho anh ấy một tấm vẻ máy bay.”

Sở Khác lại bắt đầu chanh chua nói: “Ha, cậu ta không ngại em làm phiền đâu, có lẽ còn ước gì em có thể ‘làm phiền’ cậu ta nhiều hơn đấy!”

Thi Liên Chu nhướng mày nhìn về phía Sở Khác, anh ấy thấy vậy lập tức im lặng không nói, ánh mắt đảo quanh.

Anh nắm chặt lấy bàn tay của Khương Chi, bình tĩnh nói: “Anh biết rồi, chuyện vé máy bay em không cần phải lo.”

Khương Chi suy nghĩ một chút, sau đó kể cho Thi Liên Chu nghe chuyện của Cận Phong Sa.

“Giết người.” Vẻ mặt Thi Liên Chu không thay đổi lặp lại lời cô nói.

Anh cũng có chút ấn tượng về Cận Phong Sa, biết người cha mà Khương Nam Ngự yêu nhất chính là anh ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của anh ta, cũng không giống một kẻ có lá gan giết người lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận