Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 957: Trở Thành Đứa Trẻ Ngoan Ngoãn

Chương 957: Trở Thành Đứa Trẻ Ngoan Ngoãn

Mạnh Lam có chút không hiểu những cảm xúc của Tiểu Ngự, anh ấy suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra lời an ủi: “Sau này cháu đối xử với bà chủ tốt hơn là được rồi.”

Tiểu Ngự ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy còn ngân ngấn nước mắt.

“Chú Mạnh, cháu sai rồi.”

“Sau này cháu nhất định sẽ đối xử với mẹ thật tốt, cháu đã quyết định sẽ không ở cùng lão Cận nữa, cháu nhất định phải dính lấy mẹ cháu! Sau này cháu sẽ tìm vợ cho lão Cận, rồi bảo ông ấy sinh mấy đứa con, vậy thì sẽ ổn thôi, có đúng không?”

Nghĩ đến đây, hai mắt Tiểu Ngự sáng lên, càng nghĩ càng thấy có lý.

Khương Chi đứng ở cửa, cô nghe thấy lời nói của Tiểu Ngự thì đôi môi hơi cong lên, những tia sáng nho nhỏ lóe lên trong đôi mắt hạnh đen láy.

Ngày hôm sau.

Kể từ khi Tiểu Ngự mở lòng và tâm sự với Mạnh Lam tối qua, cậu bé càng dính Khương Chi hơn.

Cậu bé cảm thấy bản thân thực sự rất yêu mẹ, từ nay về sau, cậu bé sẽ nghe lời mẹ, trở thành một đứa nhỏ ngoan hơn Tiểu Diệu.

Khương Chi nhờ Mạnh Lam để mắt đến chuyện của Cận Phong Sa, sau đó cô dẫn Tiểu Ngự về thôn Khương gia.

Cây non trên núi đã được trồng gần xong, tháng 6 đang đến gần, một số loại trái dại cũng sắp chín, như khoai lang rừng, mâm xôi, quả thù lù lông,. . . Đến lúc đó, cô có thể thu mua thêm ở các thôn khác, chuyện này lại đem lại cho cô một khoản tiền hệ thống lớn.

Khương Chi nhìn thấy A Đạt đã đen hơn mấy phần, cô cười nói: “A Đạt, khoảng thời gian này anh thật sự đã vất vả rồi.”

A Đạt lắc đầu, nhe hàm răng trắng nõn: “Bà chủ nói lời gì vậy, việc của cô chính là việc của chúng tôi!”

Khương Chi khẽ nhếch môi, cô nhét một bao lì xì đã dán sẵn vào tay A Đạt: “Đợi đến khi về Bắc Kinh, anh cầm tiền dẫn mọi người đi ăn ngon nhé.”

Vẻ mặt A Đạt nghiêm lại, anh ấy nói với giọng nghiêm túc: “Chuyện này không được đâu, chúng tôi không thể lấy tiền của bà chủ!”

“Nếu anh đã xem tôi là bà chủ, vậy thì tiền của tôi cũng chính là tiền của ông chủ các anh, tiền ông chủ cho mà anh cũng muốn từ chối à?” Mấy lời nói nhẹ nhàng của Khương Chi khiến A Đạt đỏ mặt, anh ấy đột nhiên nói: “Bà chủ. . . Cô làm vậy...”

“Nhận lấy đi.” Khương Chi khẽ cười, cô kéo Tiểu Ngự xuống núi.

Đợi đám người A Đạt trở về, cô sẽ tìm người khác giúp cô trông nom cây giống trên núi Chi Tử, đương nhiên cô sẽ chọn người trong thôn Khương gia, những người duy nhất cô tin tưởng cũng chỉ có cả nhà Giang Đức Hại.

Cô vừa xuống núi liền đi thẳng đến nhà Giang Đức Hải.

Sau này cô còn cần người trong thôn giúp mình thu hoạch thổ sản trên núi, đương nhiên không thể thiếu nhân lực được.

Khương Chi vừa bước vào nhà Khương Đức Hải, cô đã đụng phải Khương Tả Phong, người đang uống rượu say khướt, chỉ vào cửa nhà Khương Đức Hải hùng hổ chửi bới.

“Giang Đức Hải! Đồ già mà không chịu chết, chính là ông thu xếp chuyện này, bà thím già Bạch Hương Chi kia ly hôn thì ly hôn, còn được chia nhiều đất của ông đây như vậy? Đó đều là đất của nhà họ Khương chúng tôi!”

“Đừng cho rằng tôi không biết, không phải ông đang muốn lấy lòng con điếm không biết xấu hổ Khương Chi Tử kia sao?”

“Tôi nói cho mấy người biết, từ nhỏ nó đã ăn uống đồ của ông đây, bây giờ tiền nó kiếm được đều phải đưa cho tôi tiêu! Đợi đó đi, sớm muộn gì tôi cũng tố cáo nó, thứ bất hiếu, không nuôi cha nó, cứ để nó ngồi tù đi!”

“Phì——”

Điền Hoán Mai ở trong phòng không thể nào nghe nổi những lời nói tục tĩu của Khương Tả Phong, bà ấy mở rèm cửa ra, đen mặt bước ra ngoài, ngay lúc bà ấy đang định chống hông chửi Khương Tả Phong một trận để ông ta tỉnh táo hơn, thì đột nhiên nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Ngự đứng cách đó không xa.

Bà ấy vội vàng lau tay vào tạp dề rồi đi về phía Khương Chi: “Ô, sao hôm nay cháu lại đến đây?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận