Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 862: Gặp Lại

Chương 862: Gặp Lại

“Tầm nhìn của đồng chí thật sự quá tốt, hộp trang sức này thật sự không phải món đồ đơn giản, vì nó lại có lịch bất chính, nếu như cô muốn mua, thì tôi xin ra cái giá này.” Chủ quầy vừa nhìn đã biết Khương Chi không phải một người dễ gạt nên bà ta hạ thấp giọng, duỗi năm ngón tay của mình ra.

Hồ Vĩnh Chí ở bên cạnh nhìn thấy thì vội quát lên: “Năm trăm? Bà đúng là dám đòi hỏi!”

Chủ quầy bĩu môi, không để ý đến Hồ Vĩnh Chí mà chỉ nói với Khương Chi: “Lúc tôi thu mua nó, tôi đã hỏi thăm rất kỹ, thứ này chính là “hàng đầu xanh”, cực kỳ đáng tiền, nếu không phải vì nó chưa được xử lý sạch sẽ thì không thể nào bán với cái giá này.”

“Hàng đầu xanh sao?” Hồ Vĩnh Chí sững sờ, anh ấy chưa bao giờ nghe thấy tên gọi này.

Khương Chi liếc mắt nhìn nữ chủ quầy: “Bà xác định đây là hàng đầu xanh?”

Đầu xanh là ngôn ngữ trong giới đồ cổ, ý nói đây là đồ được vớt từ dưới biển lên.

Cái hộp này được bảo tồn tốt hoàn hảo như thế, nếu nói nó là hàng đầu xanh thì đúng là rất đáng tiền.

Nữ chủ quầy trịnh trọng gật đầu.

Khương Chi mỉm cười: “Được!

Khương Chi nhìn Khương Chi, anh ấy không hỏi nhiều, vừa lấy tiền ra đưa cho chủ quầy thì đã nghe thấy một giọng nói nữ rất mê hoặc: “Tôi đang cần một chiếc hộp thế này làm đồ cưới cho em gái mình, cô Khương, không biết cô có thể nhường chiếc hộp này lại cho tôi không?”

Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, cô cũng chưa từng nhìn đến người đã lên tiếng kia mà chỉ nói với Hồ Vĩnh Chí: “Thu vào.”

“Ôi, chỉ mới hơn một tháng không gặp mà cô Khương vẫn cực kỳ kiêu ngạo như trước đây.” Người phụ nữ kia lại lên tiếng, cô ta bước đến gần Khương Chi, đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười yểu điệu.

Lúc này Khương Chi mới ngước mắt nhìn thẳng người phụ nữ kia, cô cong khóe môi, giống như thốt lên: “Cô Trần.”

Không sai, người phụ nữ trước mắt này chính là Trần Cẩm, vợ hai của Hoắc Thế Vinh nhà họ Hoắc ở Hồng Kông.

Lúc Khương Chi ở Hồng Kông đi dạo chợ đêm đã từng gặp Trần Cẩm, cô ta là một người phụ nữ bí ẩn mà phức tạp, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó hơn nhà họ Hoắc.

Đụng phải Trần Cẩm tại Phan Gia Viên ở thủ đô thế này đúng là phải suy nghĩ lại chuyện này tỉ mỉ hơn mới được.

“Làm khó cô Khương còn nhận ra tôi.” Trần Cẩm nở nụ cười nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.

Dường như Trần Cẩm rất thích Sườn Xám.

Hôm nay cô ta đi dạo đến Phan Gia Viên cũng mặc bộ Sườn Xám màu đỏ thẫm, trang điểm xinh đẹp, môi đỏ, giống như một đóa tường vi nở rộ, sóng mắt lưu chuyển, phong thái yểu điệu, quyến rũ mà rất hàm súc.

“Bà chủ?” Hồ Vĩnh Chí cảnh giác liếc nhìn Trần Cẩm, anh ấy thấp giọng gọi Khương Chi.

Người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống một người có thiện ý, không biết đã đi theo họ bao lâu rồi.

Khương Chi lắc đầu. Trái lại cô cảm thấy hôm nay gặp Trần Cẩm ở đây cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, vì hai người họ đều có hứng thú với đồ cổ nên Trần Cẩm xuất hiện ở Phan Gia Viên cũng không gì kỳ lạ, có lẽ cô ta đã ở đây mấy ngày rồi.

Cô nói: “Nếu cô Trần không có việc gì thì tôi đi trước đây, tôi còn rất nhiều việc.”

Trần Cẩm là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, bây giờ Khương Chi và nhà họ Hoắc có thể nói đều căm thù nhau ra mặt, người nào cũng muốn mạng của đối phương, mà cô và Trần Cẩm cũng chẳng có gì đáng nói, cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng tận dụng thời gian mà mua thêm mấy món “bảo bối”

Trần Cẩm cũng xem như đã từng quen biết Khương Chi, cô ta biết tính cách của Khương Chi chính là hành động khi người ta không đề phòng, thế nhưng hôm nay đụng mặt ở đây, cô ta vẫn muốn nói mấy lời. Môi đỏ của Trần Cẩm hé mở: “Khoan đã! Không biết cô Khương có thể dành ra chút thời gian nói chuyện với tôi không?”

Giọng điệu của Khương Chi cực kỳ thản nhiên: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì hay để nói cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận