Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 663: Về Thôn Khương Gia

Chương 663: Về Thôn Khương Gia

Thôn Khương Gia.

Chiếc xe jeep cao lớn lái vào thôn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người dân trong thôn.

Ở nơi này của họ cũng chỉ có mấy chiếc xe đạp, xe ba bánh chạy vào đây đã là hiếm hoi lắm rồi, còn loại xe jeep thế này, cho dù ở thị trấn cũng đã rất hiếm, huống hồ là vùng thôn quê của bọn họ. Lần trước người dân trong thôn được nhìn thấy chiếc xe jeep thế này cũng là khi người nhà có tiền của cô dâu nuôi từ nhỏ nhà Khương Nhị Điển đến đây và rước cô bé đó đi.

Lúc Khương Chi bước từ trên xe xuống, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, trong thoáng chốc, không ai kịp phản ứng mà lên tiếng chào hỏi.

Tất nhiên Khương Chi của bây giờ đã có sự thay đổi rất lớn so với từ hồi mấy tháng trước, mắt hạnh của cô rất bình tĩnh, da trắng như tuyết, môi đỏ, quần bò, áo len trắng, còn bước xuống từ một chiếc xe jeep, hoàn toàn không khác gì một người phụ nữ nhà giàu ăn lương thực quốc gia sống trong thành phố cả.

Người này có còn là Khương Chi Tử tiếng tăm nát bét, chuyên ăn trộm trong thôn của bọn họ không?

Tuy người dân trong thôn cũng biết Khương Chi đã kiếm được tiền, cuộc sống của cô đã dễ chịu hơn rất nhiều nhưng họ vẫn không ngờ cô lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Lúc này Khương Quế Phân ngồi ở đầu thôn, đang bận cắn hạt dưa với nhóm mấy bà thím trong thôn và hàn huyên chuyện trong nhà. Bà ta vừa nhìn thấy Khương Chi bước xuống từ trên xe thì không khỏi phun sạch vỏ hạt dưa trong miệng mình ra, con ngươi đảo tròn một vòng, vội vàng chạy về phía chiếc xe.

Nhưng khi bà ta vừa chạy đến nơi thì Thi Liên Chu cũng vừa bước xuống.

Dáng người anh cao ráo, mắt phượng hẹp dài nhẹ nhàng đảo qua Khương Quế Phân, trong thoáng chốc đã khiến bà ta không dám bước thêm một bước nào nữa.

Khương Chi cũng không có lòng dạ ôn lại tình cảm xưa với người dân trong thôn, cô nắm tay Thi Liên Chu đi đến nhà Khương Đức Hải.

Hai người họ vừa rời đi, người dân trong thôn lập tức chen nhau mà lên, họ vây quanh, chỉ trỏ vào chiếc xe, trên mặt khó nén nổi vẻ hâm mộ, những lời bàn tán về Khương Chi cũng chuyển từ những lời coi thường như trước đây trở thành muôn vạn lời khen ngợi.

“Cô gái Chi Tử này quả nhiên là một người có phúc. Nhìn mà xem cuộc sống của người ta bây giờ tốt biết bao, người thì xinh đẹp, vừa có tiền vừa có đàn ông, tôi thấy người ta đã bay lên đầu cành làm một phu nhân nhà giàu rồi.”

“Ai nói không phải? Nhưng sao người đàn ông kia lại quen mắt thế nhỉ?

“Bà quên rồi sao? Khương Xuân ấy, chính là đứa nhỏ ở trong nhà của Khương Nhị Điển, chẳng phải là do người đàn ông này đón cô bé đó đi hay sao? Khương Chi Tử này đúng là rất mưu trí, trong thôn có biết bao cô gái nhưng chỉ có một mình cô ấy trèo được lên người có tiền.”

“Phi! Cô ta chỉ là một chiếc giày rách, chỉ là thứ mua vui cho người có tiền mà thôi, còn người ta có cưới cô ta hay không thì cũng chưa biết được.”

“…”

Một đám người bàn tán về Khương Chi, mà tâm trạng của nhóm người này đều rất phức tạp, hiển nhiên khi nhìn thấy đối tượng mà bọn họ từng khinh thường nhưng bây giờ đã nhảy lên cao, trở thành đối tượng mà họ hâm mộ, cảm giác này thật sự khiến họ không thể chấp nhận được.

Cảm giác này giống như người ta vẫn cho rằng nó chỉ là một chiếc bình sành vỡ, bị vứt bỏ ở ven đường nhưng đột nhiên chiếc bình kia lại biến thành một chiếc bình sứ quý giá.

Khương Quế Hoa đứng cách đó không xa, trong tay cô ta xách một cái giỏ đồ ăn, trong giỏ là một mớ rau dại.

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi được đám đông vây xem, cô ta lại cúi đầu nhìn quần áo dính đầy bụi đất trên người mình, ánh mắt cô ta vốn dĩ đã đầy ghen ghét thì bây giờ lại càng hận thù, cô ta cắn chặt răng, chạy nhanh về nhà mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận