Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 855: Nụ Hôn Tạm Biệt

Chương 855: Nụ Hôn Tạm Biệt

“Dì!” Hồ San San nhìn thấy Khương Chi thì nhảy nhót chạy về phía cô, ôm chặt chân cô, giọng trẻ con ngọt ngào nghe rất đáng yêu.

“San San thật ngoan.” Khương Chi cười khẽ, dường như có ma thuật mà lấy ra mấy viên kẹo thỏ sữa trắng từ trong túi.

Bé gái môi hồng răng trắng, vừa nhìn thấy kẹo sữa thì mắt sáng lấp lánh lên, tay nhỏ rất ngoan chỉ lấy có một cái: “Cảm ơn dì!”

Tiểu Ngự nghe được giọng nói của Hồ Vĩnh Chí, đi ra khỏi phòng, nhìn ba người nhà Hồ Vĩnh Chí thì rất kinh ngạc: “Chú, sao chú lại tới đây??”

Hồ Vĩnh Chí giơ tay xoa đầu Tiểu Ngự, không nói chuyện, mà nhìn về phía Khương Chi, nhưng anh ấy cũng biết lúc này không thích hợp để nói chuyện của Cận Phong Sa, chỉ nói: “Bà chủ, xưởng luyện thép còn chưa đi làm lại, nên tôi mới dẫn Ngọc Phương và San San tới.”

Anh ấy lại nói: “Hôm nay chúng tôi mới đến, nhưng mà đã tìm được chỗ ở rồi.”

Khương Chi gật đầu: “Đi thôi, vào nhà đi.”

Hồ Vĩnh Chí gật đầu, kéo Triệu Ngọc Phương có chút khẩn trương đi vào trong viện.

Triệu Ngọc Phương một tay nắm lấy tay Hồ Vĩnh Chí, một tay nắm lấy tay Hồ San San, đôi mắt cẩn thận nhìn bốn phía, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn, bọn họ có thể đến nơi ở sang trọng như này sao?

Ôi trời, cả đời này cô ấy cũng không dám nghĩ tới mình thật sự có thể đến Thượng Kinh, còn có thể ở những nơi chỉ dành cho người giàu sống!

Đôi mắt sáng ngời của Hồ San San cũng nhìn ngó khắp nơi, một chút cũng không kinh sợ, chỉ là cái miệng nhỏ hơi há, có chút khiếp sợ.

“Anh Tiểu Diệu!” Vốn dĩ San San còn đang cầm tay Triệu Ngọc Phương, vừa nhìn thấy Tiểu Diệu thì đã vội vàng tránh thoát, chạy về phía Tiểu Diệu, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, cười vui rạo rực.

Tiểu Diệu sửng sốt một chút, đột nhiên có hơi ngượng ngùng cười.

Cô bé nặng bên này nhẹ bên kia, đã làm cho Tiểu Qua khó chịu mà mở miệng: “San San, sao em lại tìm mỗi anh ba thế?”

Hồ San San cười ha ha, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Qua, vui vẻ nói: “Em cũng nhớ anh, anh Tiểu Qua.”

Mấy đứa nhóc kia đã lâu rồi không gặp nhau, nhưng tính cách của Hồ San San lại rất mềm mại đáng yêu, nên rất nhanh đã hòa mình với bọn họ.

Hồ Vĩnh Chí dẫn theo Triệu Ngọc Phương vào phòng, lúc không thấy Thi Liên Chu còn nhẹ nhàng thở ra, anh ấy cảm thấy chồng của bà chủ có chút dọa người, rõ ràng có vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng khí thế lại quá mạnh, vô duyên vô cớ làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức.

Anh ấy vừa mới suy nghĩ, đã thấy Thi Liên Chu khoác áo khoác đi xuống từ trên lầu.

Trước sau như một khí chế vẫn nhiếp người như vậy.

Thi Liên Chu gật đầu chào với Hồ Vĩnh Chí, sắc mặt nhạt nhẽo, đột nhiên nói với Khương Chi: “Anh có việc đi ra ngoài một chuyến.”

Khương Chi gật đầu, tiễn anh ra tận cửa.

Tình cảm của hai người đúng là rất tốt, trước khi chia tay, còn không quên trao nụ hôn trước khi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận