Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1072: Lễ Đường

Chương 1072: Lễ Đường

Đương nhiên Thi Liên Chu sẽ không nói cho cô biết đây là lời đề nghị của Thôi Tử Tiện, tìm được một cửa hàng bán hoa hồng vào lúc này cũng không dễ dàng gì.

Giây tiếp theo, Khương Chi cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, cô đã được Thi Liên Chu bế lên, Cố Tuyển, Lê Minh và Sở Khác ở phía sau lập tức kêu lên “Ồ ồ” vài tiếng.

Hai người đi xuống lầu trong tiếng ồn ào chúc mừng của mọi người.

Giang Du và Thẩm Hoan mỉm cười ngồi trên sô pha trong phòng khách, thật ra những người khách có mặt đều không biết bọn họ chính là cha mẹ cô dâu.

Bà Thi muốn bọn họ được thư giãn, nhưng hôm nay quá nhiều việc, khách lần lượt đến, bà ấy thực sự không thể tiếp đón hết được, nhưng mà, những người có lòng cũng để ý đến những chiếc hộp gỗ gụ được gửi đến từ nhà họ Giang.

Dáng vẻ này thì không phải người bình thường mang quà tới chúc mừng.

Còn ba anh em Giang Thập Xuân, Giang Kinh Xuân, Giang Hành Xuân hôm nay cũng mặc trang phục trang trọng, cả người đều cứng đờ nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ, bọn họ chưa từng gả em gái “ruột”, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể thể hiện được thân phận anh vợ của mình, nhưng điều đó không ngăn cản sự hồi hộp của họ.

Khi Thi Liên Chu bế Khương Chí xuống lầu, đôi mắt của những người nhà họ Giang không nhịn được mà ươn ướt.

Bọn họ là người nhà mẹ đẻ, trong lòng bọn họ vừa buồn vừa vui, cảm xúc nhất thời phức tạp đến mức không biết phải nói gì.

Những người phù rể như Cố Tuyển, Lê Minh và Sở Khác vừa đi vừa nhét bao lì xì, chia thuốc lá và kẹo, hoàn thành trách nhiệm của mình.

Khi bọn họ rời khỏi đại viện thì mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh, vài đám mây trắng nhỏ rải rác, đẹp không thể tả.

Bọn họ đến khách sạn nghỉ dưỡng vô cùng thuận lợi.

Chữ Hỉ được dán khắp nơi trong khách sạn, bóng bay lơ lửng, tràn ngập hoa tươi, thảm đỏ dài gần một trăm mét, khách mời đông như trẩy hội, tất cả đều ngạc nhiên và chúc phúc cho đám cưới trước nay chưa từng có này.

Khương Chi cũng nhìn thấy bốn cậu bé trong phòng khách sạn, bọn nhỏ mặc vest nhỏ và thắt nơ ở cổ, đôi má hồng hào, xinh xắn như thiên thần.

“Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!” Tiểu Qua ôm lấy chân Khương Chi, ngạc nhiên kêu lên.

“Có gì lạ đâu, có khi nào mẹ không xinh đẹp chứ?” Tiểu Ngự làm bộ làm tịch khoanh tay, nhưng đôi mắt không nhịn được liếc nhìn Khương Chi, sự vui mừng tràn ngập trong đôi mắt cậu bé.

Tiểu Tông chớp mắt, hôm nay cậu bé hiếm khi không cầm khối rubik, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nghe anh cả và em trai nói như vậy, cậu bé suy nghĩ một chút, cong môi nói: “Xinh đẹp.”

Tiểu Diệu cũng cười toe toét, cậu bé nắm tay Tiểu Tông, cùng giơ ngón tay cái lên với Khương Chi.

Khương Chi mỉm cười.

Thời điểm tốt lành đã đến.

Khương Chi nắm tay Thi Liên Chu, cùng nhau kính trà cho Thi Bỉnh Thiên và Ôn Hoa Anh.

Giang Du và Thẩm Hoan còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Ôn Hoa Anh kéo đến ngồi chung, lúc này khách dự tiệc cưới đều biết cô dâu không phải người ở nông thôn, mà là con gái nhà họ Giang ở Bắc Linh!

Vì Khương Chi đang mang thai cho nên quá trình kết hôn rất đơn giản.

Khi người dẫn chương trình nói “Mời cô dâu vào”, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Khương Chi nắm lấy cánh tay của cha Giang Du và dần dần đi từ đầu bên này của thảm đỏ đến đầu bên kia nơi Thi Liên Chu đang đứng.

Bốn cậu bé mỗi người cầm một bó hoa đi trước mở đường, cảnh tượng độc đáo này khiến khách mời cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Khương Chi nhìn những gương mặt quen thuộc trên ghế khách mời, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu, người đang nhìn cô với ánh mắt thâm tình.

Cô nở một nụ cười tươi đẹp như hoa, rạng rỡ như ánh nắng ấm áp.

Khoảnh khắc đó, cảm giác gông cùm xiềng xích trên người cô khẽ bay đi gióng như một làn gió.

Bạn cần đăng nhập để bình luận