Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 564: Tiểu Tông Nhiều Tiền

Chương 564: Tiểu Tông Nhiều Tiền

“Bà chủ, cô không trở về cùng tôi sao? Vừa đúng lúc tôi muốn đi Hải Thành, cần phải bắt xe qua Thanh Thị, cô có thể đi cùng tôi mà!” Ánh mắt Vân Tường lập lòe, trong giọng nói còn toát ra vài phần chờ đợi mà chính bà ấy cũng không phát hiện ra.

Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhướng, ánh mắt nghi ngờ: “Tôi và người nhà họ Giang không quen biết nhau, tại sao lại phải đi?”

Vân Tường cứng họng, nhìn dáng vẻ không mấy hứng thú của Khương Chi thì biết từ đầu tới đuôi cô cũng chưa từnng muốn nhận người thân, nghĩ đến nhà dì nhỏ đối xử với Giang Noãn Xuân rất tốt thì tâm trạng của bà ấy lập tức rơi xuống đáy vực.

Không cần nghĩ cũng biết việc Giang Noãn Xuân chạy trốn, đã gây ra đả kích như thế nào với nhà họ Giang.

Nếu như Khương Chi đồng ý trở về, đối với nhà họ Giang cũng là một loại an ủi, đáng tiếc.

Vân Tường thở dài, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy bất lực, cuối cùng bản thân vội vàng trở về.

Khương Chi đợi ở nhà máy đến chạng vạng, làm hoành thánh cho bốn đứa nhỏ ăn rồi mới về nhà xuất bản.

Mọi việc trong nhà máy đã được phân công rõ ràng, bây giờ chỉ cần phó xưởng Vân Tường đi ra ngoài nói chuyện hợp tác, mua nguyên vật liệu trở về, đợi đến khi làm quần áo xong, là có thể mở bán thử rồi.

“Mẹ ơi, mẹ là được nhận nuôi ạ?” Dọc đường đi Tiểu Ngư đều vò đầu bứt tai, trở về nhà, mới dám hỏi ra điều đã nghẹn trong bụng từ nãy giờ, nghĩ đến đám người hôm nay là người họ Khương, cậu bé nói: “Con nghĩ cũng phải, bọn họ có vẻ ngoài đều rất xấu, không giống như mẹ.”

Tiểu Qua vừa nghe lời này thì nhếch miệng nói: “Anh nói có lý.”

Tiểu Tông và Tiểu Diệu cũng không nói gì, hai đứa nhóc đều không có ấn tượng gì đối với người nhà họ Khương, cũng không có cảm tình gì, cho nên dù thân thế của Khương Chi có ra sao, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì.

Khương Chi cười cười, phụ họa nói: “Đúng là như vậy, mẹ xinh đẹp thế này, bọn họ không sinh nổi.”

Tiểu Ngự trợn trắng mắt về phía cô, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết xấu hổ.”

Khương Chi cười nói, thu dọn đồ vật trong túi, đồ vật lấy về từ huyện Thấm cũng không ít, những đồ linh tinh vụn vặt làm cho căn phòng trống vắng có nhân khí hơn rất nhiều.

Lát sau, Khương Chi lấy ra một hộp gỗ hoa lệ từ trong túi.

Đuôi mắt cô nhướng lên, đây là khi ở Cảng Thành, Ngụy Di đưa lễ vật cho tiểu Tông, cô chưa từng mở ra.

“Đây là cái gì ạ? Vui không?” Tiểu Ngư là đứa thích mới mẻ, vừa nhìn thấy hộp gỗ trong tay Khương Chi thì ánh mắt trông mong đã hướng về đây, tò mò muốn xem bên trong có cái gì.

Khương Chi cũng không keo kiệt, đưa cái hộp cho Tiểu Ngự, nói: “Bạn của ba con tặng cho Tiểu Tông.”

Nhắc tới ba, Tiểu Ngự bĩu môi, đối với xưng hô này cũng không có hứng thú gì, nhưng cậu bé vẫn nhận lấy cái hộp, hứng thú bừng bừng mở ra, lúc sau lại kinh ngạc hô lên một tiếng: “Đây là vàng sao? Bạn bè nào mà hào phóng như vậy???”

Khương Chi hơi kinh ngạc, khi nhìn qua liền thấy một thỏi vàng hình viên gạch rất nặng đặt ở trong hộp gỗ.

Cảng Thành rất thừa mỏ vàng sao? Một hai đều phải tặng vàng?

Tuy rằng biết là với thân phận của Nguy Di sẽ không tặng loại đồ rác rưởi gì, nhưng mà một viên gạch vàng, cũng là chuyện lớn.

“Thật sự là cho Tiểu Tông sao?” Vẻ mặt Tiểu Ngự hâm mộ nhìn người đang Tiểu Tông đang bình tĩnh chơi rubik, trong mắt cậu nhóc cơ hồ muốn xuất hiện cả ký hiệu $, vẻ mặt vô cùng tham tiền.

“Đúng vậy.” Khương Chi gật đầu, cất vàng lại.

Ngay sau đó Tiểu Ngự nói: “Mẹ, khối vàng này rất đáng giá đúng không? Có phải là rất đáng giá đúng không?”

Khương Chi liếc mắt nhìn cậu bé, giả lả cười nói: “Chắc là vậy, nhưng mà cũng là tiền của Tiểu Tông.”

“Vậy thì không phải anh hai là người có tiền nhất trong chúng ta sao?” Tiểu Qua gặm quả táo, vui tươi hớn hở nói một câu.

Tròng mắt Tiểu Ngự vừa chuyển, đột nhiên rất da dáng mà ôm lấy cánh tay Khương Chi, làm nũng nói: “Mẹ ơi, chúng ta lại đi Cảng Thành một chuyến nữa đi được không? Được không ạ?”

Dáng vẻ này của cậu làm cho khóe miệng Khương Chi kéo lên, cảm khái một câu: “Tiểu Ngự, con đúng là đứa trẻ có năng lực.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận