Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 437: Gu Thời Trang

Chương 437: Gu Thời Trang

Phó Đông Thăng không nán lại lâu, nói: “Quần áo ở trong tủ, cô thay đi, tôi đi kêu Bân Tử chuẩn bị pháo và lụa đỏ”.

Nói xong, ông ấy nhanh chóng rời khỏi, một lòng nhiệt huyết sôi trào, đối với ông ấy mà nói nhà xuất bản khai trương được xem như là một sự kiện trọng đại, từ nay về sau, có thể xem như là ông ấy chuyên tâm phấn đấu vì sự nghiệp của bản thân.

Ông ấy tin tưởng, đi theo làm việc với Khương Chi là đúng đắn.

Khương Chi đưa tay chạm vào mặt Tiểu Diệu và Tiểu Qua, dịu dàng nói: “Có mệt không? Muốn ngủ một lát không?”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, yên lặng gật đầu.

Nằm ở trên giường, bàn tay nhỏ của Tiểu Qua nắm lấy chăn, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ sẽ làm bà chủ sao?”

Trong mắt Khương Chi hiện lên ý cười, gõ nhẹ vào chóp mũi của cậu bé: “Con biết làm chủ là làm sao không? Mau ngủ đi, đợi lát nữa thức dậy, mẹ sẽ đưa các con trở về thôn Khương gia.”

Nhắc tới trở về thôn Khương gia, mắt Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều phát sáng, đen láy.

Bọn họ chạy lòng vòng theo suốt buổi sáng, đúng ra rất mệt mỏi, khép mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn phát ra tiếng hít thở từng đợt rõ ràng, tướng ngủ của Tiểu Qua không tốt, không bao lâu sau cái mền đắp đã bị đá sang một bên.

Khương Chi bật cười, lại kẹp góc chăn lại cho cậu bé.

Cô đứng dậy mở tủ quần áo ra, bên trong treo một chiếc váy nhung màu đen, một đôi giày cao gót đồng màu, thêm một chiếc áo khoác kẻ ca rô đen trắng, màu sắc đơn giản, đầy chất cổ điển.

Khương Chi hơi ngạc nhiên, không ngờ Vân Tường còn có tay nghề này.

Hơn nữa, bà ấy rất có gu thời trang, phối quần áo không thua gì những nhà thiết kế của những nhãn hiệu kỳ cựu đã dấn thân trong lĩnh vực thời trang nhiều năm ở kiếp trước.

Một nhà thiết kế thời trang bị công việc in ấn làm lỡ.

Khương Chi lấy quần áo ra thay, tóc tùy tiện xõa sau lưng, đội một chiếc mũ nồi do Vân Tường đặc biệt chuẩn bị, áo khoác có đệm vai, tạo cho cô có cảm giác hiện đại hơn.

Cô mới vừa thay đồ xong, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Vân Tường: “Bà chủ?”

Vân Tường rõ ràng là một người phụ nữ được ông trời ưu ái, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, còn có một giọng nói rất hay, tiếc là gặp phải người không tốt, nhưng cũng không muộn, thà bị tổn thương một lần còn hơn dây dưa cả đời.

Khương Chi nhìn hai đứa nhóc đang ngủ say, mở cửa đi ra ngoài.

Vân Tường nhìn Khương Chi, cười xinh đẹp, giọng nói có chút kinh ngạc xúc động: “Quả nhiên rất phù hợp với cô, trông còn đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi!”

Khương Chi cười khẽ, tinh tế liếc mắt đánh giá Vân Tường một cái.

Bà ấy mặc quần áo công sở, tóc buộc sau đầu, trên mặt không trang điểm, để lộ mặt mộc, tuy trên mặt có chút nếp nhăn, nhưng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy, so với lần đầu tiên, cảm xúc vui vẻ khiến bà ấy trẻ và tươi sáng hơn vài phần.

Vân Tường cong môi cười: “Đi thôi bà chủ, cắt băng khánh thành không thể thiếu cô được.”

Khương Chi gật đầu, đi dọc theo sân nhỏ ra ngoài.

Cửa lớn ngoài mặt tiền cửa hàng rộng mở, bên ngoài dán câu đối lên cửa, treo rõ mấy chữ to “Nhà xuất bản Thanh Phong Du”, còn đặt hai lẵng hoa lớn ở trước cửa, một ít người dân tụ trước cửa xem náo nhiệt, nhìn vào bên trong.

Lúc Tiếu Bân mang pháo chạy tới, trong đám người còn có người không ngừng la lớn: “Này, nhà xuất bản nhỏ của mọi người thật sự sẽ phát hành truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》sao?”

“Có khoác loác không, nhà xuất bản Văn học Nhân dân cũng đã lâu không phát hành chương sau, cuốn sách này đã im hơi lặng tiếng lâu rồi!”

“Đúng vậy, chắc chỉ là chiêu trò, ‘Đại Thần’ đang yên đang lành không chọn nhà xuất bản Văn học Nhân dân, vì sao lại chọn nhà xuất bản nhỏ chưa có danh tiếng? Vừa mới khai trương chưa có tên tuổi gì, không biết lúc nào sập tiệm.”

“……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận