Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 848: Đổi Thay

Chương 848: Đổi Thay

Giang Hành Xuân chỉ nhìn theo, cũng không đuổi theo an ủi cô ta, mà lại quay đầu, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Khương Chi.

“Đồng chí Khương, chắc hẳn em cũng biết thân thế của mình rồi đúng không? Anh. . . tại sao em không muốn trở về nhà họ Giang? Cha mẹ, anh trai đều rất nhớ em, mẹ, mẹ còn cố ý chạy đến trấn Đại Danh để gặp em nữa.” Giang Hành Xuân chỉ do dự một lúc, sau đó anh ấy nói ra những điều đang nghẹn trong lòng.

Chuyện anh ấy không nói chính là, mẹ anh ấy còn cố ý chụp một bức ảnh, cả ngày cầm trên tay giống như bảo bối vậy.

Trong lòng bà ấy thật sự rất thích đứa con gái này, nhưng loại tình cảm đó quá mức hèn mọn, quá mức cẩn thận, bà ấy luôn trách bản thân không biết chuyện con gái bị tráo đổi lúc ở bệnh viện để sống một cuộc đời hồ đồ.

“Vậy à, anh muốn nói những chuyện này thôi sao?” Giọng nói của Khương Chi bình tĩnh, không có bất cứ dao động nào.

Giang Hành Xuân mím môi, anh ấy nhìn Khương Chi với vẻ mặt đau lòng.

Mặc dù Giang Hành Xuân đã biết chuyện Khương Chi không có tình cảm gì với gia đình bọn họ từ sớm, nhưng khi nghe Khương Chi nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt như vậy thì vẫn cảm thấy rất thất vọng và hụt hẫng, anh ấy không nhịn được mà nói: “Lúc nhỏ em bị bồng nhầm, không phải là lỗi của cha mẹ, mà là bệnh viện nhầm lẫn.”

Khóe môi Khương Chi giật giật, cô nói: “Tôi đã từng nghe nói tính tình của anh rất nóng nảy, nhưng mà tính tình của anh hôm nay lại rất tốt.”

“Anh. . .” Giang Hành Xuân sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

Trước đây anh ấy không nghe lời khuyên, cho nên đã gây rắc rối cho gia đình, suýt chút nữa đã khiến nhà tan cửa nát, cho dù tính tình có nóng nảy hơn nữa, sau khi trải qua những chuyện đó thì cũng sẽ thay đổi, nếu không thì anh ấy cũng không tự mình đến Bắc Kinh.

Hành động của nhà họ Dương khiến anh ấy hiểu rằng, con người sống trên đời, nếu không có quyền lực và địa vị thì chẳng khác gì kẻ vô dụng.

“Chuyện trước kia đã là quá khứ, tôi đã kết hôn gả cho người ta rồi, cũng không cần người nhà mới.” Giọng nói của Khương Chi nhẹ nhàng, không hề tức giận chút nào.

Đồng tử của Giang Hành Xuân co lại, anh ấy há miệng, nhưng lại không thể nói nên lời.

Anh ấy biết rằng mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, bọn họ muốn tìm em gái đưa về nhà là một lựa chọn, em gái không muốn quay về nhà là một lựa chọn khác, đúng vậy, bây giờ em gái đã kết hôn, có một nhà chồng tốt, sao còn cần nhà bọn họ nữa?

Giang Hành Xuân tự cười nhạo bản thân.

Khương Chi xua tay, cô nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Vừa định quay người lại, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác trong sân nhà họ Cố.

Lê Sơ.

Kể từ sau đám cưới Lê Đăng Vân, cô chưa từng gặp lại Lê Sơ, nhưng mà, hôm nay nhà họ Cố có chuyện vui, Lê Sơ đến đây cũng là chuyện đương nhiên, người khiến cô ngạc nhiên không phải là Lê Sơ, mà là cô bé bên cạnh Lê Sơ.

Cô bé này cũng trạc tuổi Lệ Sở, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại có chút kiêu ngạo, nhìn có vẻ là người không có tính tình tốt.

Trương Anh Tử.

Cả nhà cô bé bị buộc phải rời khỏi trấn Đại Danh, nhưng chuyện này đã xúc tiến quan hệ giữa cô bé và Lê Sơ, vậy mà hai người bọn họ lại cùng nhau đến nhà họ Cố, xem ra có lẽ vì bọn họ vẫn còn nhỏ, cho nên bà Lê vẫn chưa làm loại chuyện chia rẽ uyên ương kia.

Tuy nhiên, sau vài tháng không gặp, Trương Anh Tử đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước.

Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo bông hoa nhỏ, mặc một chiếc quần jean bó sát và đi một đôi giày da, cô bé ăn mặc lịch sự, đẹp mắt và thời trang, thật sự có vài phần dáng vẻ ban đầu của một bà trùm ngành thời trang trong tương lai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận