Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1004: Có Thai

Chương 1004: Có Thai

Mạnh Lam cũng nín thở: “Làm phiền các anh rồi, chúng ta đi đến vùng biển đó để nhìn xem.”

Nhân viên khẽ gật đầu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Sự cố trên du thuyền đã gây ra ồn ào rất lớn nên bến tàu hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều. Người đến xem náo nhiệt không chỉ có người Trung Quốc mà còn có rất nhiều người Nhật Bản. Dù sao người bình thường cũng muốn đến gần với thế giới của người có tiền hơn một chút.

“Bà chủ bình tĩnh đi. Ông chủ thông minh như vậy nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”

Mạnh Lam nhìn Khương Chi, thấp giọng an ủi. Nhưng trên thực tế thì ngay cả bản thân anh ấy cũng không dám bảo đảm tình huống hiện tại của Thi Liên Chu.

Khương Chi không nói gì, dùng sức nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay và cố gắng kiềm chế cảm xúc không thể khống chế của mình, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Mạnh Lam gật đầu, thẳng thắn nói: “Người của hội Tam Hợp cũng đang tìm kiếm ở vùng biển đó. Có lẽ họ đã tìm thấy ông chủ rồi, bà chủ yên tâm đi! Hôn lễ đều đã được chuẩn bị xong rồi, ông chủ là chú rể nên chắc chắn không thể vắng mặt được phải không?”

Khương Chi đứng trên ở boong tàu, nhìn biển đang tấp nập ở nơi xa, trong lòng có chút rối bời.

Cô sợ kết cục của Thi Liên Chu sẽ đến sớm, cũng sợ rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy anh nữa.

Con thuyền chạy được nửa đường trên mặt biển thì người phụ tá đã gói cho Khương Chi và Mạnh Lam một chút sashimi. Nhưng mà vừa nhìn thấy chỗ sashimi đó trên đĩa, trong ngực của Khương Chi chợt cảm thấy cuồn cuộn. Cô bám vào hàng rào chắn mà nôn mửa.

Mạnh Lam sửng sốt: “Bà chủ! Cô không khỏe sao? Có chuyện gì vậy?”

Người phụ tá dường như đã quen với những chuyện như thế này, cười nói: “Không sao đâu, vị khách này chỉ bị say tàu thôi. Người nước ngoài đến du lịch nước chúng tôi, khi đi thuyền đều sẽ xảy ra chuyện này. Rất bình thường.”

“Say tàu ư?” Vừa nghe đến thì Mạnh Lam cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ấy cũng biết rằng có một số người sẽ bị say tàu.

Khương Chi nhận lấy khăn giấy trong tay Mạnh Lam lau miệng. Cô không nhìn đĩa sashimi kia nữa nhưng trong mắt lại có cảm xúc thật vi diệu.

Cô không bị say tàu, ít nhất là kiếp trước cô không bị say tàu.

Hơn nữa cô vừa mới nhìn thấy đĩa sashimi kia thì mới có cảm giác buồn nôn, rồi cô nhớ lại chu kỳ kinh nguyệt của mình. Tình huống này có chút kỳ lạ, dù cô chưa tự mình trải qua bao giờ nhưng hẳn cũng đã hiểu đại khái rồi.

Khả năng cao là cô đã ‘trúng thầu’ rồi, mang thai.

Nhưng mà tình huống này cũng đã được dự đoán từ trước. Dù sao sau khi cô và Thi Liên Chu ở bên nhau, cả hai cũng chưa từng có bất kỳ biện pháp phòng tránh nào nên mang thai là chuyện đương nhiên. Chỉ là bọn họ vẫn luôn bận rộn nên không nghĩ đến vấn đề này.

Khương Chi dùng tay vuốt ve bụng nhỏ của mình, trong mắt cô có một tia sáng nhỏ.

“Bà chủ?” Mạnh Lam nhìn thấy Khương Chi có chút ngây ngẩn, không khỏi hạ giọng gọi lớn.

Khương Chi mím môi, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra một chút manh mối: “Tôi đi vào WC.”

Trên thuyền có một phòng riêng dùng để đi WC, hẳn là chỗ chuyên dùng cho khách, cho nên bên trong khá sạch sẽ, cũng không có mùi gay mũi. Khương Chi lấy que thử thai mua từ trung tâm thương mại để trực tiếp xác minh suy đoán của mình.

Hai phút sau.

Khương Chi nhìn que thử thai hiện lên hai vạch, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân thực sự có một mối quan hệ với thế giới này. Như bản thân cô đã nói, cô đã hoàn toàn trở thành người chơi trong trò chơi nên không có khả năng rời bỏ tất cả.

Đúng vậy, cô thật sự có thai rồi.

Khương Chi vuốt bụng nhỏ của mình mà cảm thấy thật kỳ lạ. Tuy rằng cô đã là mẹ của bốn đứa trẻ nhưng cô không chăm sóc tụi nhỏ kể từ khi chúng sinh ra nên cô không có trải nghiệm cảm giác làm mẹ từ đầu đến cuối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận