Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1043: Tủi Thân

Chương 1043: Tủi Thân

Thôi Tử Tiện nhìn ánh mắt không mấy thân thiện của Thi Liên Chu, cười một tiếng, nói với khách sáo: “Nghe danh không bằng gặp mặt.”

Thi Liên Chu xắn tay áo sơ mi, uống vài ngụm nước xong mới nhếch môi nói: “Chuyện của anh, tôi cũng đã nghe qua. Nếu không thể quay lại thì cứ ở lại đây đi. Tuy nhiên, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Anh cũng không muốn động tay nhưng để cho một người như vậy ở bên cạnh Khương Chi rõ ràng là không thể.

Thôi Tử Tiện mím môi, ánh mắt có chút mờ mịt.

Anh ấy nuốt cảm giác đau lòng xuống, khẽ cười nói: “Không, tôi biết làm thế nào để quay về, ở đây đợi cũng chỉ muốn gặp cô ấy lần cuối cùng thôi.”

Nghe thấy những lời này, Thi Liên Chu nhíu mày, đôi mắt đen dài toát ra sự sắc bén.

“Tôi biết anh không thích nghe, nhưng tôi đến đây là vì cô ấy, anh hẳn là biết.”

“Ngược lại, anh biết cô ấy ở thế giới khác trông như thế nào không? Anh biết cô ấy làm gì không? Anh biết cô ấy thích gì hay không thích gì không? Hoặc anh có biết tại sao cô ấy lại đến đây không?”

“Anh không biết gì cả.”

“Thi Liên Chu, tôi không phải thua anh, mà là thua cô ấy.”

Thôi Tử Tiện đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu nhưng không hề sợ hãi.

Mí mắt anh ấy hơi rủ xuống, tuy miệng nói ra những lời hùng hồn, nhưng trong lòng lại đắng chát khó tả.

Thi Liên Chu cau mày, ánh mắt cũng lạnh đi, anh lạnh lùng nói: “Nếu đã biết làm thế nào để quay về thì mau về đi.”

Thôi Tử Tiện khoanh tay, cười nói: “Mấy ngày nữa không phải hai người tổ chức đám cưới sao? Cho dù thế nào tôi cũng phải ở lại đến khi đám cưới kết thúc. Dù sao, tôi cũng là đồng hương duy nhất của cô ấy, anh thấy thế nào? Biết đâu tôi còn có thể giúp anh nghĩ kế hoạch tổ chức đám cưới?”

Dù sao, anh ấy cũng hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc trong phần đời còn lại.

Ánh mắt của Thi Liên Chu lướt qua Thôi Tử Tiện, không tiếp tục nhiều lời nữa, đứng dậy đi lên lầu.

Khi anh rời đi, nụ cười trên môi Thôi Tử Tiện mới lặng lẽ biến mất.

……

Thi Liên Chu lên lầu, ở trong thư phòng một lúc rồi mới quay về phòng.

Khương Chi không ngủ mà chạy đi tắm nước nóng, sau đó thì ngồi bên bàn viết bản thảo.

Bây giờ cô không chỉ là chủ, mà còn là một người viết văn nghiêm túc. Lúc này không có máy tính nên chỉ có thể dựa vào viết tay. Nếu viết chậm một chút thì bản thảo gửi nhà xuất bản sẽ bị chậm trễ, đó đều là bạc trắng.

Thi Liên Chu nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vòng tay qua eo của Khương Chi, cả người trông rất buồn bã.

Khương Chi hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn anh, hỏi: “Sao vậy? Thôi Tử Tiện nói gì khó nghe sao?”

Giọng cô có hơi không dễ nghe, cô đứng dậy định xuống lầu, dáng vẻ như muốn ra mặt giúp anh.

Thi Liên Chu khựng lại, tựa đầu vào vai cô, đột nhiên anh cúi đầu cười nhẹ vài tiếng, lồng ngực rung động, tràn đầy vui vẻ.

Cô luôn có khả năng này, có thể hoàn toàn nắm bắt được tâm trạng của anh.

Khương Chi giơ tay ôm anh, đầu còn cọ cọ vào ngực anh, đôi mắt cong cong, hỏi: “Vui rồi à?”

Thi Liên Chu liếc nhìn cô, giọng điệu có phần ẩn ý: “Em ở thế giới khác là người như thế nào? Em ở thế giới khác đã làm gì? Em thích gì và không thích gì? Thậm chí vì sao em đến đây, anh đều không biết.”

Anh nói với giọng điệu đều đều, nhắc lại một lần nữa những câu hỏi mà Thôi Tử Tiện nói vừa rồi.

Không thể không nói, Thôi Tử Tiện đã chọc trúng chỗ yếu của anh.

Quả thực là anh đều không biết những điều này.

Nhưng chính vì không biết, lại nghe thấy những lời hoài nghi từ miệng một người đàn ông khác mới càng khiến anh thêm không vui.

“Em có thể nói cho anh biết không?” Đôi mắt dài cong cong của anh nhìn chằm chằm cô, nơi đáy mắt dường như còn có một chút tủi thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận