Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1006: Lên Đảo

Chương 1006: Lên Đảo

Người nhân viên vừa bị Mạnh Lam lườm một cái, lúc này vẫn chưa kịp bình tĩnh lại đã chạy vào khoang tàu.

“Bà chủ? Chúng ta lên đảo lúc này...” Mạnh Lam nhíu mày, anh ấy thấy lời của thuyền trưởng không phải không có lý, tổ chức Yamaguchi chính là một đám dã thú không có nhân tính. Nếu bị họ chú ý thì không phải là tin tốt lành gì.

Khương Chi nhìn những chiếc thuyền nối đuôi nhau ở phía xa, giọng nói có hơi lạnh lùng: “Phải nhìn một lần mới có thể chết tâm.”

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Với khả năng bơi lội của Thi Liên Chu, ngay cả khi bị bắn thì anh cũng không thể bị nước biển nhấn chìm. Nhưng nếu anh đi thuyền trở về bờ, chưa kể liệu có bị người của tổ chức Yamaguchi phát hiện hay không. Sau khi quay lại thì chắc chắn anh sẽ tới ngôi nhà nhỏ kia để tìm Nguy Di.

Anh không về, người của tổ chức Yamaguchi cũng vẫn đang tìm người.

Ngoài lên đảo thì anh không còn đường nào khác để đi.

Vì vậy, cô nhất định phải đến đảo Naki một chuyến.

……

Đảo Naki không cách xa hiện trường vụ án lắm, khoảng nửa tiếng là đến.

Tuy nhiên, thuyền trưởng đã neo đậu con tàu cách bờ khoảng mười mét chứ không đi tiếp nữa, thay vào đó là lấy ra hai bộ đồ lặn đưa cho Khương Chi và Mạnh Lam, chỉ vào phía trước nói: “Phía này của biển có rạn san hô, tàu không thể đến gần được.”

Mạnh Lam bỗng nhiên trở nên ngơ ngác, cầm bộ đồ lặn gãi đầu.

Bảo anh ấy giết người thì dễ như trở bàn tay nhưng vấn đề là anh ấy không biết bơi.

Khương Chi nhìn ra được sự khó xử của Mạnh Lam, trực tiếp ra quyết định: “Anh cứ ở đây đợi, trông chừng chiếc thuyền đi”.

Mạnh Lam có chút do dự, lại nghe cô khẽ nói: “Hai người đó đều là người Nhật. Nếu vì sợ hãi tổ chức Yamaguchi mà bỏ chạy thì cho dù cứu được Thi Liên Chu nhưng chúng ta cũng không thể trở về được, hiểu không?”

Mạnh Lam nghe vậy thì cảm thấy việc mình ở lại đây cũng là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, lập tức gật đầu lia lịa.

Anh ấy nghiêm túc nói: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng chiếc thuyền! Cô cũng cẩn thận nhé!”

Khương Chi gật đầu, mặc đồ lặn, cẩn thận nhét súng và đạn vào thắt lưng rồi lặn xuống nước.

Ở đời trước cô là một người thích phiêu lưu mạo hiểm nên đã có chứng chỉ lặn và còn được đào tạo chuyên nghiệp. Nếu không thì cô cũng không dám xuống nước dễ dàng như vậy, vì lặn có một số nguy hiểm nhất định, không phù hợp với những người mới bắt đầu và không biết gì.

Cô vẫn nhớ mình mang thai nên không dám lặn quá sâu.

Như thuyền trưởng nói, khu vực biển này có những rạn san hô đẹp và hùng vĩ. Chúng trải dài dưới đáy biển giống như một khu rừng đầy màu sắc, còn có rất nhiều con cá xinh đẹp đang bơi lội trong đó.

Khương Chi bơi qua các khe hở trong rạn san hô, hướng về đảo Naki.

Cách bờ biển chỉ mười mấy mét nên rất nhanh thì cô đã đến nơi rồi.

Cô quay lại nhìn, nương theo ánh trăng, trong làn sương mờ ảo có thể xác định được con thuyền vẫn còn, hướng đi không bị lệch thì mới tháo kính lặn và mặt nạ thở oxy ra.

Đảo Naki không hổ danh là nơi nghỉ dưỡng dành cho những người giàu có. Bãi cát mịn sạch, bước trên đó như đang bước trên bông gòn. Từng hàng cây dừa thẳng tắp như những người lính đang canh gác. Nếu không phải do đêm tối quá dày đặc, có lẽ cô sẽ có hứng thú thưởng thức hơn.

Khương Chi cởi bỏ toàn bộ thiết bị lặn, cất giấu trong bụi cỏ gần cây dừa.

Cô kiểm tra lại súng ở thắt lưng, không có gì bất thường, mới vuốt lại mái tóc hơi ướt, xác định hướng đi, sau đó đi về hướng ngược lại với khu nghỉ dưỡng.

Khu nghỉ dưỡng đã bị người của tổ chức Yamaguchi chiếm giữ, Thi Liên Chu sẽ không ngu ngốc đến mức đi lên đó.

Đảo Naki rất lớn, cũng có rất nhiều nơi để ẩn náu, có vẻ như cô sẽ phải trải qua một cuộc sống náo nhiệt trên đảo.

Nghĩ đến đây, Khương Chi đột nhiên dừng bước, tay cũng đặt lên súng ở thắt lưng. Bởi vì ngay trước mặt cô, có một người đàn ông đang nằm trên bãi cát, nhìn vóc dáng chắc chắn là đàn ông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận