Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 710: Chết Rồi!

Chương 710: Chết Rồi!

Thi Ninh Chu nhíu mày nhìn về phía Khương Chi, giọng điệu thật sự không tốt: “Em đừng nói em không hề biết chuyện lão ngũ đã làm!”

Mắt hạnh của Khương Chi hơi híp lại.

Cô biết Thi Liên Chu đến ủy ban thị trấn gọi điện thoại, có thể là vì muốn giải quyết chuyện “u ác tính” kia, thế nhưng nghe thấy giọng điệu này của Thi Ninh Chu thì có lẽ Thi Liên Chu đã làm chuyện gì đó còn quá đáng hơn rồi. Là chuyện gì nhỉ?

Nói ra đúng là đáng xấu hổ, cô lại không phải một người phụ nữ thích hỏi chuyện của chồng mình.

Đột nhiên, vẻ mặt Khương Chi thay đổi.

Đôi mày của cô cau chặt. Có thể khiến Thi Ninh Chu tức giận thế này, mà còn là chuyện liên quan đến cô thì chỉ có Trương Nhân còn nằm trong bệnh viện ở thành phố Thanh bên kia thôi. Lúc đó cô đã thoát được một kiếp, không bị axit tạt vào mặt nhưng cô có thể để ý thấy Trương Nhân kia rất tức giận khi thấy Thi Liên Chu ôm cô vào lòng.

Sau đó, Khương Chi vốn dĩ cho rằng Trương Nhân tự nhận lấy quả báo, chuyện này cũng xem như xong.

Nhưng bây giờ xem ra chuyện vẫn chưa kết thúc rồi.

Thi Liên Chu lại chạy đến đó trút giận thay cô rồi sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Chi nổi lên một cảm giác đau xót rất xa lạ, có cảm giác sau khi bị người ngoài bắt nạt thì được “phụ huynh” ra mặt hỗ trợ nhưng không thể không nói cảm giác này cũng rất an toàn.

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng Khương Chi không thể nào chủ động thừa nhận.

Sắc mặt của cô vẫn ung dung, không nhanh không chậm, không hề thấy cô hoảng hốt.

“Anh hai nói gì, em không hiểu. Liên Chu làm ra chuyện gì rồi sao?” Sắc mặt Khương Chi mờ mịt không hiểu gì, giống như thật sự không biết Thi Ninh Chu có ý riêng.

Thi Ninh Chu nhìn cô, trong thoáng chốc anh ấy cũng không biết mình nên tin hay không tin.

Khương Chi nhấp một hớp trà. Từ trước đến nay, mỗi khi giao đấu với người khác, cô cũng chưa từng thua, đều là hồ ly ngàn năm cả thôi, ai sợ ai chứ?

Ngoại trừ một lần cô phải đối diện với Thi Liên Chu, chủ động nói rõ sự thật thì đúng là có sợ hãi.

Ánh mắt của Thi Ninh Chu như đông cứng lại, sắc mặt anh ấy âm u: “Trương Nhân chết rồi.”

Lông mày Khương Chi cau lại: “Chết rồi sao?”

“Em thật sự không biết?” Lúc này Thi Ninh Chu mới thật sự tin là Khương Chi không biết, nét mặt của cô không giống như đang giả vờ.

Anh ấy im lặng một lát, sau đó mới kể cho Khương Chi nghe tin tức hôm nay mình nhận được.

Nghe xong, Khương Chi cũng không biết có nên cảm thán Thi Liên Chu lòng dạ độc ác hay không. Một người phụ nữ bị hủy hoại gương mặt vốn dĩ muốn sống đã không dễ dàng gì rồi mà anh vẫn muốn lấy mạng cô ta.

Đêm qua, Trương Nhân được phát hiện đã chết trong phòng bệnh, mà tình trạng chết của cô ta rất thảm.

Trên người cô ta là vết thương do bị trúng axit, mà bên cạnh cô ta còn có một chiếc gương.

Trương Nhân vốn là một người thích chưng diện, sau khi xảy ra chuyện, các bác sĩ đều an ủi cô ta rằng có thể điều trị được, trái lại Trương Nhân cũng không bị chướng ngại tâm lý gì cả. Thế nhưng đêm hôm qua, đúng lúc Lê Đăng Vân ra ngoài tìm bác sĩ thì Trương Nhân lại soi gương.

Băng vải quấn lên người cô ta đều bị tháo ra, máu me đầm đìa, nhìn vô cùng quỷ dị.

Vụ án giết người quá rõ ràng như vậy đã dẫn đến sự chú ý của sở cảnh sát nhưng dù sao chuyện này dính líu đến mấy nhân vật lớn, mà người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Khương Chi.

“Người sáng suốt đều có thể nhìn ra em không thoát khỏi có liên quan, người em trai này của anh lại có bản lĩnh rất lớn, đã đưa ra bằng chứng chứng minh em không có thời gian gây án, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên em cũng không cần lo lắng bị tìm đến cửa.”

“Chuẩn bị đầy đủ như thế, nếu nói chuyện này không liên quan đến lão ngũ thì anh cũng không tin.”

Lúc nói mấy lời này, trên mặt Thi Ninh Chu lộ vẻ trào phúng.

P/s: Cảm ơn Nàng Thanh Phan đã ủng hộ LT cho truyện nha Nàng ơiii, hôm nay dừng chương ở đây nhé cả nhà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận