Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 507: Ba Con Đến Rồi

Chương 507: Ba Con Đến Rồi

Nhưng sau khi nhìn thấy Khương Chi thì trong phút chốc ông ta có chút do dự.

Hôm nay có rất nhiều khách khứa đến tham dự hôn lễ, nhưng Khương Chi là người để lại cho ông ta ấn tượng sâu sắc nhất, không chỉ bởi vì vẻ đẹp ngạo thị quần hùng của cô, mà còn bởi vì cô là người phụ nữ của Thi Liên Chu.

Nhà họ Thi ở Trung Quốc đại lục cho dù là quyền lực hay địa vị đều có phân lượng quá cao.

Những năm gần đây, quan hệ giữa Hồng Kông và đại lục rất căng thẳng, một mặt ông ta không muốn dính líu gì đến nhà họ Thi, mặt khác là thân phận của Thi Liên Chu rất nhạy cảm, nếu như anh xảy ra chuyện gì ở nhà họ Hoắc thì ngay cả nhà họ Hoắc, cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Về phần đứa trẻ này…….

Ánh mắt của Hoắc Thế Vinh liếc nhìn về phía Cẩu Tử một lượt, sau đó lại nhìn về dáng vẻ như sói mẹ bảo vệ sói con kia của Khương Chi, trong lòng lại cảm thấy đau đầu.

Trần Cẩm đứng sau Hoắc Thế Vinh, giọng nói tức giận hét lên: “Thế Vinh!”

Hoắc Thế Vinh quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, Trần Cẩm bị ánh mắt độc ác của Hoắc Thế Vinh làm cho kinh hãi, lập tức im lặng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Chi vẫn tràn đầy sự tàn nhẫn, quá khứ ngày xưa của cô ta không sáng rọi, khó khăn lắm mới có thể bước chân được vào tầng lớp thượng lưu, mọi người đều phải nể mặt cô ta mấy phần.

Cô ta đã bao nhiêu năm không bị người nể mặt như vậy rồi chứ?

Hoắc Thế Vinh cũng không quan tâm đến suy nghĩ trong đầu của cô ta, trên mặt ông ta lộ ra vẻ uy nghiêm: “Bà Thi, bà làm như vậy là có ý gì?”

Khương Chi cười lạnh, khẽ nhếch khóe môi, không hề có chút nể mặt nào nói: “Không nhìn thấy sao? Tôi muốn đứa trẻ này.”

Cô vừa nói xong, nụ cười trên mặt của Hoắc Thế Vinh thoáng nhạt đi.

Lúc này ông ta mới biết được dự cảm không tốt trong lòng từ đâu mà ra, hóa ra hôm nay vợ chồng nhà Thi Liên Chu không mời tự đến, là muốn đến phá hoại chuyện tốt nhà ông ta sao?

Lúc này, một giọng nữ lạnh lừng khác lại vang lên, nói: “Muốn đứa trẻ này? Cô cho rằng mình là ai mà dám ngạo mạn như vậy ở nhà họ Hoắc chúng tôi!”

Trần Cẩm vừa nghe được giọng nói này thì không khỏi co rụt cổ lại, một người phụ nữ đeo đầy đá quý từ trong đám người bước ra, bà ta nhìn qua trông khá đứng tuổi, nhưng cách ăn mặc lại thể hiện sự giàu sang phú quý của bà ta.

Chỉ liếc mắt một cái, Khương Chi đã đoán được thân phận của đối phương, vợ cả của Hoắc Thế Vinh, người của gia đình Thái Hi Phân ở Hồng Kông.

Như đã đề cập trước đó, nhà họ Hoắc dựa vào việc liên hôn, có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ và rắc rối với rất nhiều gia tộc có lịch sử lâu đời ở Hồng Kông, hình thành một mạng lưới quan hệ cực kỳ khổng lồ.

Mà Hoắc Cẩm Thịnh, chính là con trai út của bà vợ cả này, vì đứa con trai này, bà ta đã dốc hết sức lực, hy sinh rất nhiều.

Nếu cô muốn đưa Cẩu Tử đi, vậy thì người đầu tiên không đồng ý chính là vị vợ cả này.

Khương Chi vừa định mở miệng nói gì, thì giọng nói trầm lạnh vang dội của Thi Liên Chu xuyên qua đám người, nói năng cực kỳ khí phách, rồi lại lạnh nhạt đến cùng cực lọt vào lỗ tai của những người ở đây: “Kiêu ngạo à? Nhà họ Hoắc công khai mua bán con cháu nhà họ Thi chúng tôi, là ai kiêu ngạo hả?”

Vừa nghe được giọng nói của Thi Liên Chu, tinh thần căng thẳng của Khương Chi liền thả lỏng trở lại.

Không phải bởi vì cô sợ hãi, chỉ là cô cảm thấy vui mừng vì bản thân không còn phải chiến đấu một mình nữa.

Khương Chi cúi đầu, xoa mái tóc xoăn đen bồng bềnh của Cẩu Tử, như là muốn chia sẻ niềm vui nho nhỏ trong lòng của mình kia cho con trai, giọng điệu trong trẻo dễ nghe, mang theo sự dịu dàng nói: “Ba con đến rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận