Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 841: Thêm Một Đối Thủ Chính Trị

Chương 841: Thêm Một Đối Thủ Chính Trị

Khương Chi chỉ không ngờ rằng nhà họ Từ và nhà họ Thi lại có mối quan hệ sâu xa, theo lời của Tưởng Chính Cương, lúc trước lão đại của nhà họ Từ từng nhập ngũ với Thi Liên Chu, sau đó anh ta bị què, ngọn nguồn của chuyện này nhất định có liên quan đến Thi Liên Chu sao?

“Phì! Tưởng Chính Cương, ông có thể suy nghĩ rồi mới mở miệng nói chuyện không vậy? Lão đại của nhà họ Từ bị què thì liên quan gì đến nhà chúng tôi chứ? Ông đừng có cứ mở miệng ra thì lại đánh rắm!” Bà Thi cầm một cái ly lên rồi ném thẳng xuống dưới chân Tưởng Chính Cương, nói với giọng vô cùng lạnh lùng.

Tưởng Chính Cương cúi đầu nhìn xuống, khi ông ta lại ngước mắt lên thì ánh mắt đã thay đổi có phần hung tợn.

Ông ta nói với giọng điệu âm trầm: “Thủ trưởng, xem ra ông thực sự không định giúp đỡ tôi đúng không?”

Sắc mặt Thi Bỉnh Thiên lạnh lùng nghiêm túc, ông ấy cũng không thèm nhìn Tưởng Chính Cương.

Thi Khâm Chu ha hả cười một tiếng: “Đồng chí Tưởng, cổng ở chỗ này.”

Tuy tính tình của anh ấy không tệ, cũng suy nghĩ đến chuyện mọi người đều là đồng nghiệp, nhưng bây giờ có người đến nhà bọn họ ngang ngược khiêu khích, anh ấy cũng không thể làm được chuyện lấy mặt nóng áp vào mông lạnh của người ta, đợi Tưởng Chính Cương bước ra khỏi cánh cửa này, đừng nói là lão Tưởng, sợ rằng sau này tiếng đồng chí Tưởng này cũng khó gọi.

“Ha hả, tốt, nhà họ Thi mấy người, tốt lắm!” Tưởng Chính Cương cười lạnh, ông ta không nói thêm gì nữa, cất bước rời đi.

Nhà họ Thi lại trở nên im lặng.

Mặc dù Tưởng Chính Cương đã bị đuổi đi nhưng không có ai thở phào nhẹ nhõm.

“Cha mẹ, con sợ nhà họ Tưởng sẽ nhập quân vào nhà họ Từ.” Thi Ninh Chu xưa nay luôn có chính sách ngoại giao mềm dẻo, anh ấy nghĩ đến chuyện sau này lại có thêm một nhà “kẻ thù” thì đau đầu đến mức vò đầu bứt tai.

“Ừ, nhập vào thì cứ nhập vào, làm như ai sợ nhà họ Tưởng của ông ta vậy.” Bà Thi cân quắc không nhường tu mi(*), lông mày nhíu lại, chẳng hề nao núng.

(*) Cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông

Khóe môi Thi Ninh Chu giật giật, có quá nhiều đối thủ chính trị không phải là điều tốt.

Bữa cơm ăn cũng chẳng còn vị gì.

Ăn xong, bốn đứa nhỏ thường có thói quen ngủ trưa, cho nên bọn họ không vội vàng trở về, Thi Liên Chu cũng ôm Khương Chi về phòng.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ai cũng có thể thấy tâm trạng anh không tốt.

Khương Chi mua một lon cà phê trong cửa hàng hệ thống đưa cho Thi Liên Chu, anh khá thích món đồ uống này.

Thi Liên Chu vừa nhận lấy, đã nghe Khương Chi chậm rãi nói: “Lão đại nhà họ Từ? Anh ta là người như thế nào?”

Người nửa đường đến thủ đô như Khương Chi, cũng không biết nhiều về tình hình Bắc Kinh, nhưng nếu cô đã gả cho Thi Liên Chu, thì cô không thể nào tránh khỏi những chuyện này, nếu như cô biết trước những chuyện này, sau này gặp chuyện sẽ không bị động.

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, thẳng thắn nói: “Lúc Mạnh Dần gặp nạn, thực ra cậu ấy vẫn còn cơ hội sống sót, Từ Triết vì muốn tranh công với anh, cho nên biết chuyện mà không báo, khiến cho toàn bộ tiểu đội của Mạnh Dần bị tiêu diệt, không còn thi cốt.”

Khương Chi cau mày.

Tuy rằng cô biết rất ít chuyện về quân sự, nhưng cô cũng biết ý nghĩa của từ “chiến hữu”, Từ Triết này nhất thời làm việc theo cảm tính mà đã giết chết vô số người, hành vi này thực sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm và khinh thường.

Thi Liên Chu ngẩng đầu uống mấy ngụm cà phê, lạnh giọng nói: “Sau đó, anh đánh gãy chân anh ta.”

Khương Chi ngạc nhiên liếc nhìn Thi Liên Chu, sau đó cô mỉm cười, đây đúng là chuyện mà anh sẽ làm: “Sau đó thì sao?”

“Mặc dù nhà họ Từ có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là hạng người bè lũ xu nịnh, Từ Triết được coi là người có triển vọng nhất, anh đã đánh gãy chân anh ta, cho nên nhà họ Từ đương nhiên không chịu bỏ qua, sau đó anh tự nguyện rời đơn vị, từ bỏ quân hàm, bọn họ không thể làm quá mức, cứ vậy mà từ bỏ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận