Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 964: Lựa Chọn

Chương 964: Lựa Chọn

Tiểu Ngự nghiêm túc gật đầu, giọng như ông cụ non: “Lão Cận, cha đừng từ bỏ, cố gắng tìm một công việc tốt, tiết kiệm tiền, có thể cưới một cô gái xinh đẹp, sinh mấy đứa bé, đến lúc cha kết hôn, con chắc chắn sẽ đến”.

Cậu bé vỗ ngực thật mạnh, khuôn mặt nghiêm túc khiến Cận Phương Sa lại cười chảy nước mắt.

Anh ấy nghĩ đời này may mắn lớn nhất chính là lúc đó đã cứu đứa nhỏ gầy yếu đang lục thùng rác.

“Mẹ, chúng ta đi thôi, lão Cận nói ông ấy vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong đâu.” Tiểu Ngự lắc lắc tay Khương Chi, cười toe toét, mặc dù cậu bé sắp đi Bắc Kinh, nhưng Cận Phong Sa có thể ra khỏi tù đã khiến cậu bé rất vui vẻ.

Cậu bé cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ tốt.

Khương Chi gật đầu, vỗ nhẹ phía sau gáy Tiểu Ngự: “Con lên xe trước chờ mẹ, mẹ có mấy câu muốn nói với cha con.”

Tiểu Ngự nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn Cận Phong Sa, gật đầu rồi nhảy nhót chạy đi.

Cận Phong Sa một mình đối diện với Khương Chi thì có hơi căng thẳng, ngón tay rụt lại, cổ họng lên xuống: “Cô có chuyện gì cứ nói đi, tôi nghe đây”.

Anh ấy biết Khương Chi vô cùng chướng mắt với phong cách làm việc của mình, giờ đây lại còn khiến bản thân bị tống vào trong tù, nếu không có cô thì anh ấy cũng không thể đứng đây nói chuyện như vậy, nên việc anh ấy phải chịu vài câu phê bình cũng là đáng thôi.

Nghe nói cô đã tốn không ít tiền vào chuyện của anh ấy… Nghĩ đến đây, cổ họng Cận Phong Sa lại lên xuống, nói nhỏ: “Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền cô đã bỏ ra để cứu tôi.”

Khương Chi nhíu mày.

Cô đối diện với ánh mắt của Cận Phong Sa, môi đỏ mím lại.

Ánh mắt của Cận Phong Sa vẫn sạch sẽ trong vắt, giọng nói chân thành tha thiết giống như lúc trước, mặc dù “tai nạn” này đã bào mòn hết các góc cạnh trên người anh ấy, thậm chí khiến anh ấy trở nên suy sụp, nhưng tấm lòng chân thành vẫn không thay đổi, đây cũng là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp.

Khương Chi xoa huyệt thái dương: “Muốn trả nợ thì làm việc cho tôi đi.”

Cận Phong Sa ngây người, trong lòng tràn đầy phức tạp.

Anh ấy biết Khương Chi nói vậy là để giúp mình, nhưng có lẽ do lòng tự trọng quấy phá mà anh ấy cảm thấy hết lần này đến lần khác nhận sự giúp đỡ của cô có hơi … Không thoải mái? Cảm giác này không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy giống như bản thân anh không thể “đứng” dậy nổi.

“Hiện giờ, tôi rất bận, cần có người giúp đỡ, nhân phẩm và năng lực của anh không cần phải bàn, tiểu Ngự cũng rất lo cho cuộc sống của anh, trước mắt, với cái danh tiếng hiện giờ, anh muốn tìm công việc tốt là rất khó, làm thuê cho tôi là lựa chọn tốt nhất.”

Khương Chi bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại cho Cận Phong Sa.

Cuộc sống ở trong thôn của anh ấy chắc chắn sẽ không mấy thuận lợi, cho dù anh ấy làm ruộng cũng không thoát khỏi nguy cơ bị Lý Đông, thậm chí là một số người dân trong thôn phá hoại, nếu ở lại đây hứng chịu cơn bão không biết bao giờ sẽ xảy ra thì chi bằng tìm đường khác.

Vốn dĩ cô không muốn quản chuyện của anh ấy, nhưng tóm lại Cận Phong Sa cũng có chút điểm sáng, lại là một nhân viên kỹ thuật, cứ để mai một ở trong thôn không khỏi quá lãng phí, không nói đến Tiểu Ngự thì anh ấy đúng là một nhân viên có thể chịu đựng cực khổ.

Cận Phong Sa đối diện với ánh mắt của Khương Chi thì lặng lẽ tránh đi.

Lý trí của anh ấy nói rằng anh ấy nên chấp nhận lời đề nghị và ý tốt của Khương Chi, nhưng trái tim lại khiến anh ấy im lặng, không nói nên lời.

Khương Chi nhìn đồng hồ, thản nhiên: “Anh có thể suy nghĩ cho kỹ, nhưng mà, tôi đến Bắc Kinh để kết hôn, sau này không biết bao giờ mới quay trở lại, cho dù tôi về thì cũng sẽ không đến nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận