Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 795: Tìm Đến

Chương 795: Tìm Đến

Anh ấy cũng không nhiều lời, lại tiếp tục ăn thêm hai cái bánh, trong lòng thầm nghĩ dù sao đến lúc đó anh ấy cũng sẽ đến vào giờ ăn. Dù anh Năm có tính tình kém thì cũng sẽ không đuổi anh ấy ra ngoài đâu phải không?

Lúc này, bên ngoài toà nhà nhỏ có tiếng gõ cửa.

“Hai người ăn trước đi. Chắc là A Đạt mang đặc sản vùng núi đến đây.” Khương Chi nó xong, đứng dậy đi ra ngoài sân.

A Đạt là thuộc hạ của Mạnh Lam. Sau khi anh ấy rời đi thì A Đạt lập tức tiếp nhận nhiệm vụ đưa thổ sản vùng núi tới hàng ngày.

Mấy ngày nay cô đang tĩnh dưỡng ở nhà nên buổi sáng mỗi ngày A Đạt đều sẽ đưa thổ sản vùng núi từ thôn Khương Gia đến đây. Thổ sản vùng núi tươi còn dính sương, cực kỳ tươi. Mấy ngày nay hệ thống tài chính của cô đã tăng lên rất nhiều, đã vượt quá mức một triệu rồi.

Nếu không phải có Thi Liên Chu ở sau lưng chống đỡ thì cô không có cách nào giải thích được tung tích số thổ sản vùng núi này.

Khương Chi mở cửa, quả nhiên là A Đạt.

“Bà chủ!” A Đạt là một chàng trai có hàm răng trắng, khuôn mặt hiền hậu và rất thích cười.

Khương Chi mỉm cười: “Cứ chuyển hàng vào phòng khách là được.”

A Đạt khẽ gật đầu nhưng lại không lập tức đi chuyển hàng mà còn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, buổi sáng hôm nay tôi bắt được một kẻ lén lút ở cửa nhà xuất bản. Người đó nói là bạn của cô. Tôi đặc biệt đưa đến đây, bà có muốn đi gặp không?”

Đôi mắt Khương Chi khẽ nheo lại, có lẽ cô đã đoán được là ai.

A Đạt mở chốt đằng sau xe, một bóng người cao lớn bước ra từ khe hở giữa đống giỏ tre.

Khuôn mặt của anh ấy lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo lớn bằng hai ngón tay, nhìn rất hung dữ, đúng là Cận Phong Sa.

Nhưng mà, Cận Phong Sa lại không hề có tinh thần như ngày xưa, trên quần áo đều là bụi đất, tóc tai rối rắm, cho dù cách xa với hình ảnh ‘kẻ lưu lạc’, nhưng hiển nhiên có khác biệt rất lớn với “Cận kỹ thuật viên” trong quá khứ.

Ánh mắt Khương Chi bình tĩnh nhìn Cận Phong Sa, cũng không kinh ngạc, cũng không khiếp sợ, cũng không chê ác cùng sợ hãi.

Cô quay đầu nói với A Đạt: “A Đạt, dọn đồ vào đi.”

A Đạt gật đầu, thành thật dọn đồ từ trong cốp xe ra, chuyển từng sọt vào trong phòng khách.

Khương Chi dẫn Cận Phong Sa vào trong khu nhà ấm trồng hoa, Thi Liên Chu không phải là người có tình thú. Tuy rằng đúng là mùa hoa, nhưng nhà ấm trồng hoa cũng vẫn trống không, không có một chút sắc thái rực rỡ nào.

Ánh mắt Cận Phong Sa phức tạp nhìn Khương Chi, môi khô nhấp nhấp, giọng nói vẫn căng thẳng như lần đầu mới gặp: “Cô… Hình như cô nhìn thấy tôi mà không kinh ngạc một chút nào.”

Khương Chi lười phải nói những lời vô nghĩa, vì vậy nói trắng ra: “Anh muốn gặp Tiểu Ngự sao? Thấy Tiểu Ngự rồi thì mới có thể đi tự thú phải không?”

Nghe được hai chữ “tự thú”, đồng tử Cận Phong Sa co rụt lại, cánh tay rũ ở bên người đều nắm chặt lại, trên mặt anh ấy che kín vẻ căng thẳng, thân thể cứng đờ run rẩy, như là bị sự sợ hãi cùng cực chiếm cứ đầu óc.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, mới khô cằn mở miệng: “Đừng nói cho nó biết.”

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha mọi cả nhà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận