Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 885: Đại Gia Tiêu Tiền Như Nước

Chương 885: Đại Gia Tiêu Tiền Như Nước

Ân Đình vừa hèn hạ vừa tối tăm, không biết có phải vì lúc nhỏ chịu phải đả kích gì hay không, một người như anh ta sinh ra đã có tính cách xấu xa sẽ không yêu thương người khác, gả cho anh ta cũng là một chuyện xui xẻo, đáng thương cho người đường đường là thiên kim của nhà họ Hoắc, vậy mà lại trở thành một người phụ nữ bị chồng mình bạo lực gia đình.

Nếu Cố Tuyển biết bây giờ Hoắc Thế Chi sống như vậy, không biết anh ấy sẽ hối hận đến mức nào.

Vợ chồng Hồ Vĩnh Chí không biết Ân Đình và Hoắc Thế Chi là ai, bọn họ cũng không tùy tiện ngắt lời, Hồ San San ngủ trong vòng tay của Triệu Ngọc Phương, trẻ nhỏ chính là dễ mệt mỏi và buồn ngủ như vậy.

Mạnh Lam thấp giọng nói: “Vậy mà Ân Đình lại theo cô từ Bắc Kinh đến thành phố Thanh, anh ta chắc chắn không có ý tốt gì.”

Sắc mặt Khương Chi không hề thay đổi: “Đơn giản chỉ là muốn mượn chuyện làm ăn để làm khó tôi mà thôi, anh ta còn có thể làm gì khác chứ?”

Lúc ở trên máy bay, anh ta luôn mồm muốn để Trần Cẩm đến giúp cô, từ đó có thể thấy anh ta đã để tâm đến cửa hàng đồ cổ của cô, làm ăn buôn bán, chuyện sợ nhất không phải là có người quấy phá, mà là không có người hỏi thăm.

Nhưng mà, cô cũng không phải người thích bị ngược đãi.

Khương Chi híp nửa con mắt, cô bình tĩnh nói: “Tìm người để mắt đến Ân Đình, nếu như anh ta đã tìm người giám sát với tôi, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách sáo với anh ta, tốt nhất là tìm người nhân cơ hội trùm bao bố lên người anh ta, đánh một trận thật đau, không khiến anh ta chết là được rồi.”

Mạnh Lam sửng sốt!

Nhưng anh ấy lập tức nhướng mày, vô cùng vui vẻ mà đồng ý.

Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, sau đó bọn họ lại dời tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ như bản thân không nghe thấy lời này.

Đôi lông mi đen tuyền của Khương Chi rũ xuống một nửa, che đi sự u ám trong đáy mắt cô.

Nếu như đã gây thù rồi, vậy thì cũng không cần phải rối rắm là thù lớn hay thù nhỏ nữa.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Dù sao cô cũng không thích Ân Đình, cho nên cô tiện thể dạy cho anh ta một bài học là chuyện bình thường mà, phải không?

. . .

Chuyện của Ân Đình tạm thời được vứt ra sau đầu, bởi vì bọn họ đến cửa hàng rồi.

Thi Liên Chu chỉ nói cửa hàng của anh ở thành phố Thanh có thể dùng để mở tiệm đồ cổ, nhưng anh cũng không nói cửa hàng của anh lớn như vậy!

Con phố này là con phố thịnh vượng nhất thành phố Thanh, nơi này đã được trùng tu và xây dựng một dãy cửa hàng, bao gồm cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ da, cửa hàng giày... Thậm chí còn có một cửa hàng đồ cổ cách đó không xa, thật sự đúng là rực rỡ muôn màu, cần cái gì thì có cái đó.

Mạnh Lam mở cửa, Khương Chi bước vào, cô nhìn cửa hàng có diện tích mấy trăm mét vuông, rồi lại nghĩ đến Thi Liên Chu, bây giờ cô không thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung về anh, cô có thể chỉ dùng một từ để miêu tả anh thôi, đó là “rộng rãi” .

Cửa hàng lớn như vậy, nói đưa cho cô liền đưa cho cô, anh đúng là đại gia tiêu tiền như giấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận