Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 459: Hồng Kông

Chương 459: Hồng Kông

Cận Phong Sa mỉm cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.

Đương nhiên anh ấy biết lời này của cô là khiêm tốn, từ khi bọn họ gặp nhau, anh ấy chưa từng thấy điều gì có thể khiến cô bối rối.

“Cám ơn.” Cận Phong Sa nói.

Khương Chi suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Nếu có thể thì anh hãy để Tiểu Diệu và Tiểu Qua cùng Hổ Tử đến trường học nghe giảng đi, vậy thì anh cũng có thể tiết kiệm chút sức lực, bọn nhỏ cũng không cần phải ở nhà tiếp xúc nhiều với mẹ anh.”

Cận Phong Sa cười khổ một tiếng, anh ấy gật đầu đồng ý.

Anh ấy cũng biết mẹ mình là người có tính tình như thế nào, nếu để bà ta ở chung với mấy đứa nhỏ thì đúng là không tốt cho lắm.

Khương Chi khẽ gật đầu: “Làm phiền anh sáng mai đến bệnh viện đón hai anh em Tiểu Qua.”

“Được.” Cận Phong Sa đồng ý, tiễn cô đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa mới đóng lại, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cận Phong Sa mở cửa, nhìn Khương Chi đứng ở cửa, anh ấy khó hiểu mà hỏi: “Cô để quên thứ gì à?”

Khương Chi khẽ mím đôi môi đỏ mọng, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thường ngày vốn bình tĩnh, ngón tay thon dài chỉ về phía chiếc bàn trong phòng: “Anh có thể cho tôi tờ báo đó được không?”

Cận Phong Sa bối rối, nhưng anh ấy vẫn quay người cầm tờ báo đưa cho cô.

Khương Chi cảm ơn anh ấy, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.

Cận Phong Sa nhìn bóng lưng mảnh khảnh lạnh lùng của Khương Chi, anh ấy cau mày, lẩm bẩm nói: “Người đó là ai? Cô ấy quen biết à?”

...

Khương Chi đi xuống lầu, cô đứng trên bậc thềm, rồi giơ tay lên xem tờ báo ở trong tay.

“Ông trùm hãng phim Vạn Chu xuất hiện ở khoa phụ sản của Bệnh viện Nhân dân hàng đầu Hồng Kông”, tiêu đề khổng lồ được in phía trên bức ảnh, dòng chữ đen thô tương phản với người trong bức ảnh bên dưới.

Khương Chi vừa nhìn thấy tờ báo, cô liếc mắt đã nhận ra chủ nhân của bóng lưng trong ảnh chính là Thi Liên Chu.

Tại sao anh lại chạy đến Hồng Kông?

Hơn nữa, một người quanh năm lên trang tài chính, lại là lần đầu tiên xuất hiện trên trang giải trí, khoa phụ sản, nếu không đọc tiểu thuyết, cô suýt chút nữa đã tin vào tin vịt trên bài báo này rồi.

Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu từng sinh bốn đứa con trai là Hổ Tử, Cẩu Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua thì không còn sinh thêm đứa con nào nữa.

Có lẽ trong tiểu thuyết không đề cập đến việc anh cũng từng kim ốc tàng kiều phụ nữ khác, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô về Thi Liên Chu, anh là một người rất kén chọn, anh sẽ không làm bậy ở bên ngoài khi đang trong mối quan hệ mập mờ với cô.

Điều khiến cô tức giận không phải là bài báo này, mà cô đang giận Thi Liên Chu.

Anh không lo đi tìm Cẩu Tử mà chạy đến Hồng Kông để làm gì vậy? Còn liên quan đến “khoa phụ sản” nữa chứ.

Khương Chi cau mày, đôi mắt đen tràn đầy suy tư.

Đột nhiên, ánh mắt cô hơi dừng lại.

Hồng Kông?

Phải chăng anh đã tìm được manh mối về Cẩu Tử, cho nên anh mới chạy đến Hồng Kông?

Nghĩ đến đây, trái tim của Khương Chi đập loạn, cô vừa lo lắng vừa mừng rỡ, hai mắt chớp chớp hồi lâu, cuối cùng ánh mắt ngưng lại.

Cô quyết định, không đến Thượng Hải nữa mà đến Hồng Kông!

Quyết định này dựa trên sự tin tưởng của cô với Thi Liên Chu.

Cô tin rằng Thi Liên Chu sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Hồng Kông, chứ đừng nói là vô duyên vô cớ chạy đến khoa phụ sản gì đó.

Cẩu Tử, chắc chắn đang ở Hồng Kông!

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận