Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 838: Tưởng Chính Cương

Chương 838: Tưởng Chính Cương

Thi Ninh Chu nói xong, lại không nhịn được liếc nhìn Thi Liên Chu một lát, anh ấy nghi ngờ hỏi: “Đây là chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, cũng mới truyền ra thôi, sao em biết được nhanh như vậy?”

Thi Liên Chu chưa từng thay đổi biểu cảm trên mặt, giọng nói trầm thấp: “Chẳng phải anh hai không muốn em mở miệng sao?”

Khóe miệng Thi Ninh Chu co rút, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thằng nhóc như em lại rất nghe lời đấy!”

Anh ấy vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Chẳng phải em không thích Tưởng Nguyên Trinh sao? Vì sao lại muốn khơi thông quan hệ giúp cô ta?”

Thi Liên Chu híp mắt, giọng nói thản nhiên không hề gợn sóng: “Anh hai, Tưởng Nguyên Trinh không thể trở ra nữa.”

Nghe nói đến đây, nụ cười trên mặt Thi Ninh Chu biến mất, anh ấy cau mày, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt lắm, anh ấy nghĩ lại chuyện hôm qua bất thình lình Tưởng Nguyên Trinh bị đưa đến sở cảnh sát, nhìn thế nào cũng thấy trong này có điều quái lạ nhưng bây giờ anh ấy đã thông suốt rồi.

Thi Ninh Chu hít vào một hơi khí lạnh, hạ giọng nói: “Em đã đưa Tưởng Nguyên Trinh đến sở cảnh sát đúng không?”

Thảo nào, anh ấy đã cảm thấy giọng nói trong bút ghi âm kia hơi quen tai, chẳng phải là giọng nói của em dâu thì là ai?

Thi Ninh Chu đau đầu, trong đầu choáng váng từng hồi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão ngũ, em đúng là rất biết cách tìm việc cho anh!

Thi Liên Chu từ chối cho ý kiến.

Một bên khác, Đan Uyển đã đến cạnh Khương Chi.

Đan Uyển nhìn Thi Liên Chu vẫn ngồi im trên ghế sô pha mà không còn dáng vẻ vênh váo, đắc ý như trong quá khứ thì mím môi, thấp giọng nói: “A Chi, có lẽ em chưa biết chị ba của em xảy ra chuyện gì đâu.”

Khương Chi chớp mắt, lắc đầu.

Thật ra cô vẫn có thể lờ mờ đoán được là chuyện gì, có lẽ chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đã truyền đến tai của Thi Lam Chu rồi, biết được người phụ nữ mình một lòng tín nhiệm, xem như em dâu tương lai lại là một tội phạm giết người nên tâm lý mất cân bằng, khó mà bình phục được.

Đan Uyển nói khẽ: “Hôm qua Tưởng Nguyên Trinh giết người, lúc ấy Lam Chu lại đứng ngay trước cửa nhà cô ta, chỉ là Lam Chu đã phát giác được chỗ không thích hợp nên chạy về mà không bước vào cửa.”

Khương Chi cũng ngạc nhiên, cau mày.

Thi Lam Chu này đúng là thật sự xem Tưởng Nguyên Trinh như người một nhà của mình, mỗi khi tức giận ở nhà mẹ ruột hay nhà chồng thì đều không do dự mà chạy đến tìm Tưởng Nguyên Trinh ngay, lại còn vừa đúng lúc đụng phải hiện trường giết người, khó trách cô ta bị dọa cho hồn bay phách lạc như thế.

Hôm qua, nếu Thi Lam Chu bước vào nhà Tưởng Nguyên Trinh, rất có thể cô ta không thể bình an vô sự mà chạy ra được.

Người này vẫn may mắn, mạng lớn!

“Còn thất thần cái gì nữa? Mau đến dùng cơm thôi!” Bà cụ bưng một nồi canh ra, thấy mọi người còn chưa có phản ứng thì không khỏi lên tiếng thúc giục, ngay sau đó cũng lên lầu gọi Thi Bỉnh Thiên.

Thế nhưng cả nhà mới vừa ngồi vào bàn thì đã có khách đến nhà.

Dì Lưu ra mở cửa nhưng vừa nhìn thấy người đến, bà ấy đã sửng sốt: “Cục trưởng Tưởng?”

Người đến có dáng người cao lớn, rắn rỏi, mắt sáng bóng, đi lại vững vàng, trên người tỏa ra khí chất của người làm quan, chỉ là lúc này sự tức giận lại bao trùm khắp người ông ta, giọng nói cũng không được tốt lắm: “Làm phiền, tôi muốn gặp thủ trưởng.”

Người này chính là cha ruột của Tưởng Nguyên Trinh, Tưởng Chính Cương.

Dì Lưu thấy ông ta đến mà không có ý tốt nên vội vàng cất tiếng gọi vào phòng: “Thủ trưởng, phu nhân, cục trưởng Tưởng đến rồi.”

Tưởng Chính Cương vừa nhậm chức cục trưởng cục giao thông, có thể nói ông ta là nhân vật không lớn cũng không nhỏ ở thủ đô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận