Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 687: Bảo Vệ Con

Chương 687: Bảo Vệ Con

Thể chất gây chuyện sao?

Khương Chi rũ mắt nhìn Tiểu Ngự đang vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên thì có chút cạn lời.

Cô đại khái đã đoán được là sự cố này do ai gây ra rồi.

Vẻ mặt Tiểu Qua bất an kéo tay áo Tiểu Ngự, đứng cùng một chỗ với cậu bé rồi nhỏ giọng nói: “Anh cả, có phải là cậu ta không?”

Tiểu Ngự cũng có chút nôn nóng bất an, tròng mắt không ngừng ngó loạn khắp nơi, miệng lại nói rất nhỏ: “Đúng thì thế nào? Nếu như không phải cậu ta đoạt rubik của Tiểu Tông thì sao anh lại đánh cậu ta chứ? Cậu ta bị đánh là xứng đáng!”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng nói của Tiểu Ngự lại có chút run run, dù sao thì người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn đằng trước cũng khá đáng sợ.

Tiểu Qua đứng ở bên cạnh Tiểu Ngự, nắm chặt cánh tay cậu bé: “Anh cả đừng sợ, ba mẹ đều ở đây, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta, đừng sợ.”

Những lời này cũng coi như là có chút phân lượng, làm cho cảm xúc bất an của Tiểu Ngự dịu đi đôi chút.

Người đàn ông dữ tợn kia nhìn cô Vương giận mà không dám nói gì không khỏi cười, vợ của ông ta đứng bên cạnh nắm lấy tay đứa nhóc: “Con ngẩng đầu lên nhìn xem, hôm qua là tiểu súc sinh nào đã đánh con, chỉ ra cho mẹ biết!”

Lúc hai vợ chồng nói chuyện đều chứa sự hung ác, vừa nhìn thấy đã biết là người không dễ chọc.

Các vị phụ huynh đều rụt cổ, cúi đầu hỏi con mình, sợ chọc phải phiền toái, bọn họ đều là gia đình bình dân nên sợ nhất là gây chuyện.

Đứa bé đang gào khóc ngẩng đầu lên, mặt đã dính đầy nước mũi, còn dùng tay áo xoa lung tung trên mặt, nhìn có chút dơ bẩn, giọng nói thút tha thút thít, tròng mắt còn xoay chuyển.

Sau đó, cậu ta nhấc tay lên, chỉ vào Tiểu Ngự nói to: “Là cậu ta! Hu hu hu, ba ơi, chính là cậu đã đánh con! Ba mau báo thù cho con, đánh chết cậu ta, đánh chết cậu ta!”

Đứa bé khóc lên, bộ dáng la lối khóc lóc không có nửa điểm của những đứa trẻ đáng yêu.

Khương Chi nghe được lời này thì ánh mắt trở lên lạnh lùng.

Vừa rồi cô luôn chú ý Tiểu Ngự, cũng đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi của cậu bé và Tiểu Qua nên đã biết nguyên nhân vụ việc này bắt nguồn từ đâu.

Người đê tiện thì ai cũng có thể đánh, cô cũng không cho rằng đứa bé hùng hổ kia còn nhỏ tuổi nên không sai, có thể nói ra lời đánh chết người ta thì cái mặt đầy nước mũi kia cũng xứng đáng bị đánh.

Khương Chi còn chưa kịp nói thì người đàn ông dữ tợn khi nghe xong lời của cậu ta đã hùng hổ đi theo phương hướng của cậu ta chỉ.

Anh ta còn chưa tới gần thì Thi Liên Chu đã đứng lên, thân ảnh cao gầy đi về phía trước một bước, che mấy đứa con ở sau lưng.

Đôi mắt phượng nhiễm màu đen u ám, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Tim Tiểu Ngự vốn đã nhảy lên tận cổ họng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng dĩnh đạc che ở trước người mình thì cậu nhóc nhìn về phía Thi Liên Chu có chút mờ mịt và ý mừng nhàn nhạt, loại cảm giác này không thể nói rõ được, làm cho cậu bé có chút không rõ.

Người đàn ông dữ tợn bị ép dừng bước, nhìn vào đôi mắt phượng của người đàn ông trước mặt.

Anh ta là người làm kinh doanh, có thể phát triển như hiện nay đều là dựa vào việc bản thân có mắt nhìn tốt, mài giũa trong nhiều năm như vậy, khả năng nhìn người của anh ta phải đứng số một số hai ở trấn Đại Danh này.

Anh ta chắc chắn người đàn ông này không phải một người bình thường!

P/s: Mọi người ơi, hôm nay truyện dừng chương ở đây nhé ah!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận