Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 922: Lựa Chọn

Chương 922: Lựa Chọn

“Hứ! Chỉ là một chiếc giày rách chưa kết hôn đã sinh con thì có gì hay? Cô, lẽ nào cô hoàn toàn không muốn cứu nhà họ Bạch chúng ta sao?” Bạch La Lâm dứt lời thì ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, còn không quên đưa mắt ra hiệu cho cha mẹ mình.

Mẹ Bạch hơi do dự nhưng bà ta vẫn lập tức đứng lên, đi đến nắm tay Bạch Hương Chi, ấm giọng thì thầm: “Em gái à, mặc dù lời nói của La Lâm không dễ nghe nhưng đều có ý tốt cả. Nếu Đinh Hương không đồng ý, vậy tương lai của nhà chúng ta còn không phải cùng một kết cục với nhà họ Giang sao?”

“Em quay về nhà, chị dâu cũng chưa từng bạc đãi em, đúng không?”

Nói dứt lời, mẹ Bạch còn đưa tay vuốt ve cổ áo Bạch Hương Chi, quần áo trên người Bạch Hương Chi lúc này cũng do bà ta dẫn người đi mua, cho dù nói thế nào thì Bạch Hương Chi cũng phải nhận ân tình này.

Bạch Hương Chi mím môi, sắc mặt không được tốt lắm.

Bên ngoài, Khương Chi và Khương Đinh Hương đứng trong sân.

Môi của Khương Đinh Hương mấp máy, một hồi lâu sau mới nói: “Sao chị lại đến thành phố Thanh rồi?”

Khương Chi nhìn đồng hồ, nói thẳng: “Cô muốn rời khỏi thành phố Thanh không?”

Cô không có thời gian đến nhà họ Dương tán dóc, huống hồ cô cũng không phải Ôn Hoa Anh nên không có lực uy hiếp để nhà họ Dương chủ động lùi bước, nếu đã phiền toái như vậy, chẳng bằng cứ bắt đầu từ ngọn nguồn.

Cô có thể đưa Khương Đinh Hương rời khỏi thành phố Thanh, đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu.

Tất nhiên muốn làm được như vậy thì vẫn phải xem Khương Đinh Hương có can đảm làm lại từ đầu hay không, bởi vì một thân một mình đến một nơi lạ lẫm luôn cảm thấy bất an.

Đồng tử của Khương Đinh Hương co rút lại, cô ta lập lại trong vô thức: “Rời khỏi thành phố Thanh sao?”

Khương Chi gật đầu: “Đúng vậy, nếu tiếp tục bị Dương Thành Nam dây dưa, không bằng dứt khoát rời đi, cô có thể lựa chọn dẫn theo Bạch Hương Chi rời đi, mà cũng có thể từ chối.”

Các ngón tay của Khương Đinh Hương cuộn vào nhau, không thể không nói cô ta cũng động lòng.

Trước đây, khi đến thành phố Thanh này cũng vì muốn bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng rất đáng tiếc, cô ta còn chưa bắt đầu thì lại rơi vào một vũng bùn. Đúng vậy, nếu tiếp tục bị dây dưa, sau cùng sẽ phải rơi vào một kết cục mà muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được, chẳng bằng dứt khoát cách xa nơi này.

Thế giới to lớn, sẽ có chỗ cho cô ta đặt chân.

Cô ta im lặng một lát mới gật đầu: “Được! Em đi!”

Nói dứt lời, Khương Đinh Hương cũng mỉm cười, vốn dĩ tâm trạng vẫn luôn bị đè nén nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bên khóe môi của Khương Chi lộ ý cười. Khương Đinh Hương lựa chọn như vậy đã không phụ lòng cô mất công đi đến đây một chuyến.

Chỉ hy vọng con đường cô ta đi có thể thuận lợi.

Khương Đinh Hương không nói có muốn dẫn Bạch Hương Chi cùng đi với mình hay không, từ đây có thể thấy được, tình cảm mẹ con giữa họ cũng không còn lại bao nhiêu.

Hai bàn tay của Khương Đinh Hương xoắn vào nhau, cô ta do dự hỏi: “… Chị, sao chị lại giúp em?”

Tình cảm giữa hai người họ không tính là tốt, thậm chí còn từng ầm ĩ đến mức rất khó coi, với tính cách của Khương Chi, cô không giúp cô ta mới đúng nhưng bây giờ lại tốt như vậy, trái lại khiến Khương Đinh Hương có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.

Khương Chi cũng không thích nói dối, cô thẳng thắn thừa nhận: “Vì cô đã giúp Tiểu Ngự.”

Giữa cô và Khương Đinh Hương không có mối quan hệ máu mủ, nếu không vì cô ta đã từng giúp Tiểu Ngự trước đây thì Khương Chi đã không quan tâm đến loại chuyện phiền toái thế này.

Nghe thấy lời này, Khương Đinh Hương khựng lại, đáy mắt cô ta lộ vẻ cô đơn. Cô ta biết chắc chắn phải có nguyên nhân mới khiến Khương Chi chịu giúp mình nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta cảm kích Khương Chi, cảm kích Khương Chi giải cứu cô ta, để cô ta có thể lựa chọn cuộc đời thuộc về mình.

Khương Chi nói: “Đi thôi, đêm nay tôi rời khỏi đây rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận