Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 959: Giúp Quê Hương

Chương 959: Giúp Quê Hương

Điền Hoán Mai nghe thấy lời nói của Giang Đức Hải, trong lòng nhất thời vừa tức giận vừa nóng vội, nhưng bà ấy cũng biết lúc này mình không thể nói gì khác, mắc công chọc Khương Chi không vui, sau này không quan tâm đến thôn của bọn họ nữa, như vậy mới thật sự là tổn thất lớn.

Khương Chi có chút ngạc nhiên nhìn Giang Đức Hải, vị bí thư thôn này thật sự không tồi.

“Chú Đức Hải, giúp đỡ người dân trong thôn chỉ là một mặt, cháu cũng không tin tưởng người nào khác, chỉ có thể nhờ cậy chú chuyện này mà thôi.” Khương Chi cũng không phản bác cách nói cô muốn giúp người dân trong thôn của ông ấy, dù sao việc này chỉ có thể nhờ người khác làm, thật sự đúng là giúp đỡ bọn họ theo một cách khác.

Khương Chi nói xong, thấy Giang Đức Hải còn đang do dự, liền cười nói: “Nếu như chú Đức Hải cảm thấy người trong thôn đang chiếm lợi ích của cháu, vậy thì làm phiền chú giúp đỡ cháu chăm sóc cây ăn trái trên núi nhiều hơn.”

Nghe thấy Khương Chi nói như vậy, Giang Đức Hải gật đầu, trịnh trọng nói: “Cháu gái, cháu yên tâm đi.”

Khương Chi và Khương Đức Hải thỏa thuận xong tiền lương của các nhân viên trông coi rừng, lại đưa thêm 300 đồng cho ông ấy để nhờ giúp đỡ thu hoạch đặc sản trên rừng, sau khi thu hoạch xong thì giao cho A Đạt. Đợi sau khi bọn họ bàn bạc xong thì cũng đã là buổi trưa rồi, Điền Hoán Mai mời cô đến nhà ăn trưa, cô cũng không từ chối.

Giờ nghỉ trưa, Khương Dược Tiến vui vẻ xách cặp trở về.

Điền Hoán Mai sửng sốt, cau mày nói: “Tên nhóc thối này, con trốn học à?”

Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, lúc này mới là buổi trưa, bình thường đều đi học đến tối mới về, đây không phải là đang trốn học sao?

Khương Dược Tiến vứt cặp sách sang một bên, ngẩng đầu lên nói: “Bà nội, hôm nay bọn con được nghỉ, không phải trốn học!”

“Nghỉ? Không phải ngày lễ ngày tết gì, nghỉ gì chứ? Tên nhóc thối này, đã bắt đầu học cách nói dối rồi? Cháu xem bà có đánh cháu không!” Điền Hoán Mai không tin, cởi tạp dề ra chuẩn bị kéo Khương Dược Tiến quay lại trường học.

Sắc mặt của bà ấy có chút khó coi, dù sao bà ấy cũng chưa từng được đến trường, cho nên hy vọng cháu trai của mình có thể học hành chăm chỉ, quang tông diệu tổ (*khiến ông bà tổ tiên nở mày nở mặt)

Khương Dược Tiến nghe vậy thì co rụt lại, vội vàng trốn sang một bên, khi nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Ngự lập tức sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trốn đến sau lưng Khương Chi, gân cổ lên nói: “Dì Sơn Chi, dì nhanh nói cho bà nội cháu biết đi ạ, chúng cháu thật sự được nghỉ!”

“Cháu còn dám nói dối?!” Điền Hoán Mai tức giận cực kỳ, nhưng cũng dám đi đến kéo Khưng Dược Tiến.

“Sao mẹ tôi biết được cậu có nói dối hay không chứ!” Tiểu Ngự trợn mắt nhìn Khương Dược Tiến, cậu bé vẫn luôn không thích mấy đứa trẻ trong thôn, cũng chỉ có em út của cậu mới đồng ý chơi với đám trẻ đó.

Khương Dược Tiến lo lắng suýt khóc, vội vàng nói: “Dì Sơn Chi, là dì đã chi tiền để xây dựng lại trường tiểu học trong thôn mà, hiện tại trường học đang bắt đầu quy hoạch nên mới cho chúng con nghỉ hai ngày, sau đó sẽ tìm địa điểm để dạy học tạm thời! Đây là thật đó!”

Điền Hoán Mai nghe vậy thì trợn mắt kinh ngạc nói: “Xây dựng trường tiểu học trong thôn sao?”

Bàn tay bà ấy run run, dự án xây dựng một trường học là một khái niệm như thế nào? Dù sao đối với những người nông dân quanh năm suốt tháng như bọn họ mà nói thì đây là một chuyện lớn.

Điều quan trọng nhất là việc xây dựng tiểu học thực sự là một chuyện tốt đối với các làng ở lân cận.

Điền Hoán Mai vội vàng nhìn về phía Khương Chi, hỏi: “Cháu gái, là thật sao? Những gì Dược Tiến nói là thật à?”

Khương Chi gật đầu, lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Khương Dược Tiến.

Khương Dược Tiến vui vẻ nhảy nhót, nhận lấy kẹo rồi chạy đi chia với bạn bè.

Bạn cần đăng nhập để bình luận