Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 447: Lão Già Cặn Bã

Chương 447: Lão Già Cặn Bã

Điền Hoán Mai trừng mắt liếc bà ta một cái, vừa lúc thấy Khương Chi đứng phía ngoài thì vẫy tay: “Cháu gái mau đến đây, đi với thím vào trong xem mẹ cháu thế nào. Mọi người mau nhường đường cho, coi chừng chen chúc trúng đứa nhỏ!”

Lời bà ấy nói rất nhiệt tình, còn xua tay cho mọi người tránh ra, tạo ra một con đường cho Khương Chi và hai đứa bé đi vào.

Khóe miệng Khương Chi hơi co rút, cô nhếch môi, kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi vào trong thông qua con đường người ta đã chừa ra.

Điền Hoán Mai ôm Tiểu Qua đã đến gần mình lên, bà ấy gọi Khương Chi nhanh chóng vào nhà xem thế nào. Mấy người họ còn chưa đến gần thì đã nghe thấy một trận khóc lóc, chỉ trích, gầm thét từ bên trong, cho dù chưa đi vào cũng biết tình hình bên trong hỗn loạn thế nào.

Điền Hoán Mai kéo Khương Chi vào cửa nhưng Khương Chi chỉ kéo Tiểu Diệu đứng ở cửa ra vào mà không bước vào trong.

Ánh mắt cô nhìn vào trong rất thản nhiên, thu hết tất cả những gì trong phòng vào mắt mình.

Bạch Hương Chi chỉ ngồi xếp bằng trên giường, mặt mày bà ta nhăn nhó hết sức khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang đứng cạnh bệ bếp, cúi đầu xuống không nói lời nào, mà ánh mắt đỏ ngầu của Bạch Hương Chi cộng thêm lằn đỏ in trên cổ bà ta vô cùng đáng sợ.

Khương Đinh Hương và Khương Quế Hoa không có mặt ở đây, lúc này trong nhà chỉ có một người đàn ông trung niên và Khương Đức Hải, ngoài ra còn có Khương Đào Hoa và một người đàn ông lạ lẫm, có lẽ đó là chồng của Khương Đào Hoa.

Khương Đào Hoa ngồi cạnh giường, cô anh ta vừa ôm Bạch Hương Chi vừa trừng mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh bệ bếp, khóc lóc: “Cha, cha đã lớn tuổi rồi, sao cha còn làm ra chuyện bại hoại như vậy, nếu ở xã hội thời xưa thì cha đã bị bắt đi rồi.”

Bại hoại?

Đuôi lông mày của Khương Chi hơi nhếch lên.

Có lẽ người đàn ông trung niên đứng cạnh bệ bếp bị người nhiều nhìn chằm chằm, còn bị con gái mình chỉ trích như thế nên mất mặt, ông ta ngẩng đầu lên quát lớn: “Khương Đào Hoa, tôi là cha chị, không phải con của chị, chị nói ai đó? Không biết lớn nhỏ!”

Khương Chi nhìn đến cha của nguyên chủ, Khương Tả Phong.

Ông ta đã làm việc trong xưởng rất lâu rồi, nhìn đường nét trên gương mặt thì không tệ nhưng dáng người ông ta rất mập, đầu cũng có dấu hiệu bị hói, không tính là một ông chú đẹp trai nhưng chí ít Vương Ngạn Long chồng trước của Vân Tường cũng kém hơn.

Đàn ông trung niên thế này làm ra chuyện bại hoại, e rằng không dễ dàng gì.

Khương Đào Hoa không dám cứng đầu, cô ta thấy Khương Tả Phong trừng mình thì vội vàng rủ mắt xuống, môi ngập ngừng mà không dám nói nữa.

Lúc này Bạch Hương Chi lại lạnh lùng cười một tiếng: “Khương Tả Phong, đồ đàn ông thối không biết xấu hổ, con gái tôi nói sai rồi sao? Ông đã già như vậy còn ra ngoài ăn vụng, ăn ở với quả phụ kia, ông không sợ bị lây bệnh hả?”

“Ông làm bậy xem như xong rồi, cũng bởi vì vấn đề tác phong nên mới bị xưởng sa thải, ông thật sự khiến tôi thấy buồn nôn.”

“Năm đó, Bạch Hương Chi tôi bị mù rồi nên mới chọn một tên rác rưởi như ông.”

Bà ta vừa nói vừa đứng dậy, vừa chỉ tay vào Khương Tả Phong vừa mắng chửi, cơn tức giận lại càng bùng nổ.

Khương Chi đứng nghe cũng xem như hiểu được chuyện gì, sau khi buồn cười thì trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi người cha hời này của mình một câu: Đúng là một lão già cặn bã!

Bạn cần đăng nhập để bình luận