Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 965: Coi Trọng Nhân Phẩm

Chương 965: Coi Trọng Nhân Phẩm

Khương Chi nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi.

Cô đã nói đến nước này rồi, cũng không biết phải dùng lời nào tốt hơn để thuyết phục Cận Phong Sa đến làm việc cho cô nữa.

Chẳng qua nếu như anh ấy thực sự bỏ lỡ cơ hội lần này, vậy cơ hội tiếp theo là khi nào thì cô cũng không dám nói trước.

Thời gian tới, sự nghiệp của cô sẽ ngày càng được mở rộng, Cận Phong Sa muốn tiếp nhận thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cô vừa đi được mấy bước thì giọng của Cận Phong Sa truyền đến: “Tôi đồng ý, tôi đi.”

Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm.

Trải qua thời gian này, anh ấy đã hiểu được cuộc sống cực khổ còn khiến người ta đau đớn hơn là mất lòng tự trọng, anh ấy nợ Khương Chi rất nhiều tiền, giờ đã mất việc ở xưởng luyện thép nên anh ấy muốn trả hết nợ ở đời này là rất khó.

Món nợ ân tình còn đang ở trước mặt, anh ấy có tư cách gì để sống với lòng tự trọng ít ỏi đó của mình?

Khóe môi Khương Chi nhếch lên, vuốt cằm: “Chuẩn bị một chút, đi với tôi tới Thanh thị.”

Ở chỗ của Vân Tường và Phó Đông Thăng không thiếu người, Cận Phong Sa cũng không làm được những cái đó, hiện giờ, công dụng lớn nhất của anh ấy là đi theo Hồ Vĩnh Chí học hỏi, ra ngoài thu mua đồ cổ, làm mấy công việc chân tay, còn chuyện tay nghề kia của anh ấy có lãng phí hay không còn phải xem sau này.

Hiện tại, cô coi trọng chính là nhân phẩm của anh ấy, chứ không phải là tay nghề của anh ấy.

Cận Phong Sa kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh đè nén sự mất tự nhiên trong lòng, gật đầu.

Anh ấy không cần thu dọn gì cả, lấy mấy bộ quần áo, khóa cửa rồi rời đi với một thân nhẹ nhàng.

Anh ấy cũng hiểu những suy nghĩ của Khương Chi, nếu anh ấy tiếp tục ở lại Lan Hương cũng không được yên bình, vậy thay vì cứ lãng phí thời gian ở đây thì chẳng thà nghĩ cách làm sao để trả lại tiền và ân tình cho Khương Chi còn hơn.

Hiện giờ, anh ấy không còn thời gian để lãng phí cho những chuyện đau buồn vớ vẩn nữa.

Con người dù sao cũng phải sống cuộc đời của mình.

Tiểu Ngự vô cùng vui vẻ khi đi tới Thanh Thị cùng với Cận Phong Sa. Dọc đường đi cậu bé đều ríu rít nói chuyện không ngừng.

Cận Phong Sa cũng tỏ ra kiên nhẫn hơn. Ngay cả Phó Đông Thăng cũng nhìn ra được sự cưng chiều khi anh ấy nói chuyện với Tiểu Ngự.

Nếu không phải hai người trông không giống nhau thì dù ai nhìn thấy cũng đều nghĩ họ thật sự là ba con ruột.

Phó Đông Thăng khẽ nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn Cận Phong Sa, cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

Trên đường đi có Tiểu Ngự nói liên tục không ngừng nên mọi người không hề thấy nhàm chán, chả mấy chốc mà đến Thanh Thị rồi.

Khương Chi đi đến cửa hàng trước. Sau một thời gian dài quảng bá, tên tuổi của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian đã hoàn toàn được được khẳng định. Không chỉ có rất đông khách hàng đến, mà còn là những khách hàng giàu có nhiều tiền trong túi.

Vừa bước vào cửa, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt vừa buồn vừa vui của Hồ Vĩnh Chí.

“Công việc kinh doanh tốt như thế này sao anh lại không vui?”

Chợt nghe được giọng nói trêu chọc quen thuộc, khuôn mặt Hồ Vĩnh Chí vui vẻ ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Chi dẫn một đám người đi vào cửa. Anh ấy tức giận nói: “Bà chủ, thời gian này bà đi lâu quá.”

Phó Đông Thăng nhìn của hàng đồ cổ có diện tích không nhỏ này, trong lòng chợt thấy cảm khái. Khi bọn họ ở Đại Danh Trấn ra sức làm việc thì bà chủ của bọn họ đã mở một cơ sở kinh doanh khác ở Thanh Thị.

Trong lòng ông ấy càng khẳng định ý niệm đi theo bà chủ Khương là sẽ có thịt để ăn.

“Lão Cận? Anh đây là?” Hồ Vĩnh Chí có chút ngây người nhìn Cận Phong Sa.

Không phải anh ấy đang ngồi tù sao? Tại sao lại có thể ra ngoài nhanh như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận