Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 677: Bà Nội

Chương 677: Bà Nội

Thi Liên Chu nhìn Tiểu Diệu một cái, anh không nói gì.

Gia đình sáu người có bầu không khí hòa thuận.

Khoảng nửa tiếng sau, đùi dê đã được nướng xong rồi.

Khương Chi vừa mới đặt đùi dê vào đĩa lớn thì tiếng xe dừng lại vang lên ở ngoài sân.

“Ai đến vậy? Có phải bác hai đến không nhỉ?” Tiểu Ngự nghiêng đầu nhìn ra ngoài, từ khi cậu bé có được máy chơi game thì Thi Ninh Chu cũng xem như người có địa vị trong lòng cậu bé.

“Chúng ta ra ngoài xem thử.” Khương Chí xoa đầu Tiểu Ngự, kéo Tiểu Qua và Tiểu Tông ra ngoài.

Thi Liên Chu không nhúc nhích, còn Tiểu Diệu lại đắm chìm trong thế giới sách vở, không thể thoát ra được, cũng không nhúc nhích.

Bà Thi ngồi trong xe lo lắng mà sửa lại chiếc khăn choàng, thỉnh thoảng lại hỏi: “Liệu bọn nhỏ có thích mẹ không? Từ nhỏ đến giờ bọn nhỏ cũng chưa gặp mẹ, có thấy xa lạ không, có gọi mẹ là bà nội không?

Sắc mặt Thi Ninh Chu đờ đẫn, anh không muốn trả lời nữa.

Trên đường đến đây, anh ấy đã trả lời cả trăm lần rồi, nói đến nỗi miệng khô lưỡi đắng.

“Mau lên, mau lên, con mau cầm mấy món quà mẹ mua cho bọn nhỏ xuống xe đi, mẹ xuống xe trước!” Ôn Hoa Anh vội vàng xuống xe, cúi đầu nhìn lại bản thân, xác định có không có vấn đề gì lớn thì bà ấy mới nở một nụ cười hiền từ.

Thi Ninh Chu thở dài một hơi, anh ấy không phàn nàn mà đến cốp xe lấy đồ.

Trong cốp xe vốn rộng rãi chứa đầy các loại quà tặng, quần áo trẻ em, thú bông, ô tô nhỏ, đồ chơi xếp gỗ,... Gần như có thể nhìn thấy tất cả những món đồ chơi đang thịnh hành trong cốp xe.

Thi Ninh Chu chợt nhớ chuyện lúc anh ấy đi đón mẹ, bà ấy đã hỏi anh ấy rằng: “Mấy cậu bé thích thứ gì?”

Anh ấy vô thức nói một câu: “Máy chơi game, đồ chơi.”

Vì vậy, anh ấy cũng phải chịu trách nhiệm về tình hình bây giờ.

Bà Thi quay đầu nhìn Thi Ninh Chu rồi thúc giục một câu: “Có phải con làm quan lâu ngày cho nên chân tay không còn nhanh nhẹn nữa phải không?”

Khóe miệng Thi Ninh Chu giật giật.

Trước kia khi lão ngũ ở bên cạnh thì mẹ anh ấy đã bất công rồi, nhưng bây giờ thì hay lắm, lại có bốn người tranh giành sự quan tâm của bà ấy, anh ấy hoàn toàn không còn địa vị trong lòng mẹ mình nữa rồi.

Đang nói chuyện, Tiểu Ngự đã lao ra như một viên đạn pháo.

Cậu bé liếc mắt liền nhìn thấy Thi Ninh Chu được bao quanh bởi những món quà, đôi mắt cậu bé đột nhiên sáng lên như vì sao, cậu bé vui vẻ hét lên: “Bác hai! Bác lại mua quà đến thăm chúng cháu à? !”

Ôn Hoa Anh cũng nhìn thấy Tiêu Ngự, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Thi Liên Chu của cậu bé thì hai mắt đỏ bừng.

Tâm trạng của bà ấy thực sự rất phức tạp, tuy đã sớm nghe nói mấy đứa nhỏ này trông giống với lão ngũ, nhưng bà ấy không ngờ bọn họ lại giống nhau đến thế, đúng thật là được tạc từ cùng một khuôn mà!

Khương Chi cũng dẫn Tiểu Tông và Tiểu Qua đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt đa cảm của bà Thi, cô gọi một tiếng: “Mẹ”.

Ôn Hoa Anh gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi Tiểu Tông và Tiểu Qua.

Mấy đứa nhỏ đều có vẻ ngoài giống Thi Liên Chu, nhưng cũng có sức hấp dẫn của Khương Chi, vừa nhìn đã thấy bọn nhỏ là sự kết hợp tất cả các ưu điểm của cha mẹ.

Bà Thi nhìn đến mức cảm thấy kích động trong lòng, bà ấy muốn đưa tay xoa đầu Tiểu Qua, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Khương Chi cười, đưa tay của Tiểu Tông và Tiểu Qua cho Ôn Hoa Anh, cô cụp mắt xuống dịu dàng nói: “Qua đó cho bà nội nhìn mấy con đi.”

Tiểu Qua không cảm thấy xa lạ, Tiểu Tông cũng không sợ người lạ, hai cậu bé cũng không từ chối, Tiểu Qua tò mò quan sát Ôn Hoa Anh một hồi, sau đó nói với giọng trẻ con: “Bà nội sao? Có phải là mẹ của cha không ạ?”

Khương Chi nói “Ừm “.

Tiểu Qua nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu vui vẻ gọi một tiếng: “Bà nội.”

“Ừ! Ừ!” Ôn Hoa Anh suýt chút nữa bật khóc vì vui mừng, bà ấy cúi người ôm đứa nhỏ vào lòng, cười đến nỗi khóe mắt hiện lên vết chân chim, nhưng bà ấy lại không hề quan tâm, hận không thể hôn mấy cái lên mặt cháu mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận