Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 837: Mợ Út

Chương 837: Mợ Út

Sắc mặt Thi Lam Chu trắng bệch, cánh môi tái nhợt, không còn chút máu nào, nét mặt thường ngày rất khí khái nhưng lúc này cũng yếu đuối hơn rất nhiều.

Lúc Khương Chi nhìn sang, cô còn nhìn thấy đứng cạnh Thi Lam Chu là một cô gái trẻ yêu kiều, duyên dáng, nhìn vẻ mặt cô gái linh hoạt thế kia hẳn là Đàm Vi Vi, con gái của Thi Lam Chu.

Đàm Vi Vi cũng vượt qua đầu vai của mẹ mình, vụng trộm nhìn Khương Chi.

Vừa nhìn thấy người, Đàm Vi Vi đã giật mình, tất nhiên là cô ấy không ngờ người mợ đến từ nông thôn trong miệng mẹ mình lại là một người xinh đẹp như vậy, mà với khí chất kia, cho dù nói mợ út là thiên kim tiểu thư gia đình thế gia nào đó ở thủ đô thì người ta cũng sẽ tin, người như thế làm sao có thể đến từ nông thôn chứ?

Nhìn xem! Cậu út và mợ út đứng cùng một chỗ xứng đôi biết bao! Đột nhiên Đàm Vi Vi có cảm giác cậu mợ út còn đẹp đôi hơn rất nhiều nhân vật nam nữ chính trong tiểu thuyết tình yêu mà cô ấy từng đọc, cũng giúp cô ấy có nhiều không gian để tưởng tượng hơn.

Đàm Vi Vi là một người cuồng cái đẹp nên chỉ trong chớp mắt mà độ thiện cảm với Khương Chi đã tăng vọt.

Đàm Vi Vi thấy Khương Chi nhìn mình thì vội vàng đứng dậy, cúi người, mặt mày hớn hở thốt lên: “Mợ út!”

Khương Chi cũng ngạc nhiên. Vốn dĩ cô cho rằng Thi Lam Chu ghét mình thì thái độ của Đàm Vi Vi đối với cô cũng sẽ không được tốt, thế nhưng không ngờ tính nết của hai mẹ con nhà này lại hoàn toàn trái ngược như thế.

Đưa tay không đáng mặt người đang cười, huống hồ tính tình Đàm Vi Vi còn ngay thẳng, hoàn toàn khiến người khác yêu thích.

Cô cười nói: “Là Vi Vi đúng không? Cháu sinh đẹp, tươi sáng giống như cậu út của cháu đã nói.”

Vừa nghe xong câu này, Đàm Vi Vi càng hào hứng hơn, cô ấy vội vã chạy đến, hai mắt lóe lên sáng hơn hai bóng đèn: “Thật vậy ạ? Cậu út của cháu lại khen ngợi cháu như vậy sao?”

Trước giờ cô ấy vẫn luôn khâm phục cậu út của mình nhất, cậu út chưa bao giờ trói buộc bản thân, nói làm gì thì làm cái đó, muốn làm gì thì làm nấy, cuộc sống tự do tự tại như vậy chính là điều mà cô ấy muốn hướng đến. Thế nhưng đáng tiếc, chắc chắn cô ấy sẽ không có cách nào được giống như cậu út.

Khương Chi gật đầu khẳng định ngay trước mặt Thi Liên Chu.

Ánh mắt Thi Liên Chu cười như không cười nhìn cô, anh đi đến bàn ăn, ngồi xuống, chào Thi Ninh Chu: “Anh hai.”

Thi Ninh Chu lại nhịn không được mà giật mình, anh ấy đưa tay chà cánh tay mình, tức giận nói: “Em lại có chuyện gì nữa? Nói thẳng đi! Mỗi lần em gọi anh một tiếng “anh hai” thì đều không có chuyện gì tốt cả.”

Đan Uyển ngồi một bên cũng không nhịn được cười, cô ấy không nghe hai anh em nói chuyện nữa mà đứng dậy đến nói chuyện với Khương Chi.

Thi Liên Chu không thèm để ý đến lời nói vừa rồi của Thi Ninh Chu, anh bắt chéo chân, giọng nói bình thản: “Vậy em nói thẳng. Chuyện ở sở cảnh sát thủ đô không thể gạt được anh, có lẽ nhà họ Tưởng đã tìm đến anh rồi.”

Thi Ninh Chu nhíu mày, anh ấy giơ tay lên, cảm thấy đau đầu nói: “Thôi thôi thôi! Em vẫn đừng mở cái miệng tôn quý của mình ra thì hơn.”

Thi Ninh Chu đã biết trước mỗi lần tên này mở miệng nói mấy lời ôn tồn thì đều không có chuyện gì tốt cả. Quả nhiên! Chuyện của nhà họ Tưởng lúc này đúng là việc khó giải quyết. Anh ấy vốn là một người khôn khéo, vì sao phải chịu đựng nhiều thế này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận