Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1017: Dịch Dung

Chương 1017: Dịch Dung

Khương Chi tỉ mỉ quan sát cô ấy một lát, hôm nay cách ăn mặc của cô ấy càng thêm phần xa hoa.

Thuyền của nhà Fujiwara không nhỏ, Fujiwara Xuân Nại dẫn mấy người bọn họ đến gian phòng của mình, đóng cửa lại, cũng ngăn cách những ánh mắt kỳ quái, không thân thiện của đám người làm nhà Fujiwara ở bên ngoài.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hai người mau ngồi đi! Thủ lĩnh, mọi người trò chuyện trước đi, tôi đi chuẩn bị một ít đồ, vẫn phải ứng phó với bọn họ.”

Dứt lời, cô ấy đã mở cửa ra ngoài.

Nguy Di không để ý đến cô ấy mà lôi kéo Thi Liên Chu ngồi xuống sô pha, đồng thời cũng không quên gọi Khương Chi: “Chị dâu mau ngồi đi! Đoạn đường này cũng vất vả cho cô nhiều rồi! Thế nhưng may mà có cô, nếu không thì đúng là không tìm thấy tên này rồi.”

Thi Liên Chu ôm Khương Chi ngồi xuống, liếc nhìn Nguy Di: “Vết thương thế nào rồi?”

Nguy Di nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt càng trở nên quỷ dị hơn.

Anh ấy nhướng đuôi lông mày, giọng điệu ngang ngược, nói: “Còn có thể thế nào? Chỉ là một đám quỷ nhỏ, còn có thể lấy được mạng của tôi sao?”

Khương Chi nghe thấy lời này thì trong lòng không khỏi oán thầm. Lời này của Nguy Di hơi sớm, sau cùng chẳng phải anh ấy vẫn rơi vào tay Sơn Khẩu Tổ (Yamaguchi) sao? Cũng mệt cho Thi Liên Chu bị kéo theo, cuối cùng cả hai đều không thể trở về.

Ngón tay của Thi Liên Chu gõ lên bàn, hỏi: “Nhà Fujiwara nhận được lời mời của Đại Thạch Thanh Tư sao?”

Nguy Di lắc đầu: “Là người em họ kia của Xuân Nại. Nghe nói du thuyền xảy ra chuyện mà Đại Thạch Thanh Tư có ý muốn qua lại với quý tộc nên mới vội vàng xuất phát vào lúc này, tôi và Xuân Nại cũng chỉ lợi dụng gió đông thôi.”

Con ngươi của Khương Chi híp lại, cô nói như có điều suy nghĩ: “Em gái của Xuân Nại thích Đại Thạch Thanh Tư đúng không?”

Nguy Di uể oải nằm nghiêng trên ghế sô pha, anh ấy gật đầu nói: “Đại Thạch Thanh Tư nối tiếng là một tên đàn ông đẹp trai, mặc dù hắn ta xuất thân từ thôn quê nhưng có chỗ dựa là Sơn Khẩu Tổ, thậm chí trong tương lai còn có thể trở thành người nắm quyền của Sơn Khẩu Tổ, chỉ nhiêu đó thì thân phận đã xem như không thấp.

Đàn ông đẹp trai sao?

Khóe môi Khương Chi co rút.

Cô đã từng gặp Đại Thạch Thanh Tư nhưng vì khi đó nghịch sáng nên chỉ thấy dáng người cao ráo, gương mặt rộng, còn cụ thể thế nào thì không biết. Thế nhưng lúc này xem ra cũng là một gã có nhan sắc gây họa rồi.

“Lúc này Đại Thạch Thanh Tư còn ở trên đảo vây quét chúng ta, chúng ta muốn lên đảo thì vẫn phải tìm cách che giấu.” Khương Chi không có hứng thú với những tin tức tình yêu nam nữ gì đó, nghe qua cũng chỉ là tin đồn, việc quan trọng trước mắt chính là phải dùng thân phận gì để lên đảo.

Nguy Di sờ cằm mình, gương mặt trầm ngâm.

Bởi vì gương mặt của anh ấy khá đặc biệt nên cho dù dùng thân phận gì thì cũng dễ dàng bị phát hiện.

Thi Liên Chu liếc qua hai người họ, anh vừa muốn mở miệng thì ánh mắt của Khương Chi đã lóe lên, cô hào hứng nói: “Chúng ta có thể ‘dịch dung’!”

“Phụt!” Nguy Di suýt nữa đã phun ra một ngụm nước muối.

Dịch dung?

Thời đại nào rồi còn dịch dung?

Nếu trên đời này thật sự có thuật dịch dung thì anh ấy đã không cần dùng gương mặt này trà trộn vào giang hồ, còn phải nhận lấy biệt danh là ‘nửa mặt ma’ thế này.

Nguy Di nhìn qua Thi Liên Chu, giọng nói hơi phức tạp: “Ha ha ha… Chị dâu còn… Chị dâu hài hước quá!”

Thi Liên Chu không để ý đến anh ấy, anh nhìn Khương Chi hỏi: “Dịch dung sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận