Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 450: Nói Vài Câu

Chương 450: Nói Vài Câu

Khương Chi đón nhận ánh mắt chán ghét Khương Tả Phong nhìn mình, đột nhiên cô cười rất khẽ, lúc này cô không những không đi mà còn ôm Tiểu Diệu bước vào trong.

Đôi mắt hạnh đen nhánh của cô nhìn thẳng vào Khương Tả Phong, giọng nói thản nhiên: “Con người tôi thích nhất là làm cho người khác ngột ngạt, nếu ông đã thấy phiền lòng thì nhìn nhiều hơn đi!”

“Cô!” Khương Tả Phong nghẹn họng, lông mày càng nhíu chặt.

Khương Đức Hải đứng một bên lập tức bước ra che chở Khương Chi ở phía sau mình mà không để lộ ra dấu vết gì, ông ấy lạnh lùng quát lên: “Khương Tả Phong, Khương Chi Tử không phải con gái ông hả? Trước kia tôi còn thấy ông tốt, sao bây giờ lại làm ra những chuyện càn quấy như vậy? Còn là chuyện thối nát như thế. Tôi thấy ông muốn vào tù ở mấy ngày rồi đúng không?”

Khương Tả Phong lập tức ỉu xìu, trên mặt ông ta mang nụ cười nịnh nọt, nhìn vô cùng bỉ ổi.

Ông ta nói: “Bí thư, ông xem chuyện này của tôi…”

Khương Đức Hải cảm thấy ông ta vô cùng phiền nên giọng điệu cũng không kìm nén nữa: “Ông muốn xử lý thế nào? Bây giờ bên ngoài kia đã ầm ĩ cả lên rồi, ông còn muốn rước người về nhà ép cho vợ ông treo cổ tự tử nữa đúng không? Tôi thật sự muốn nghe xem ông có suy nghĩ gì.”

Nghe đến đây, trong thoáng chốc cái miệng của Khương Tả Phong vội vàng ngậm chặt lại như vỏ sò.

Ông ta cũng rất buồn rầu, rốt cuộc ông ta phải làm thế nào để đón vợ nhỏ và con trai ông ta về thôn Khương Gia ở đây?

Mặc dù vì quả phụ kia không muốn giao tiền cho nhà chồng nên mới làm hại ông ta bị đuổi việc nhưng nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hai năm nay của họ giống như của hai vợ chồng mới cưới thì ông ta không thể tức giận được, tuổi tác ông ta cũng đã lớn, chẳng bằng đón người về chung sống với nhau.

Bạch Hương Chi đã sống với Khương Tả Phong nhiều năm qua, làm sao bà ta còn không nhìn ra suy nghĩ của ông ta.

Bà ta lạnh lùng cười một tiếng, nói dứt khoát: “Tôi cho ông biết, Khương Tả Phong, ông mau chóng dẹp bỏ suy nghĩ đón người phụ nữ và đứa bé kia về đây đi! Chỉ cần Bạch Hương Chi tôi còn sống ngày nào, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu này của ông.”

Khương Chi cũng nhìn sang bà ta, người mẹ hời chưa từng quả quyết này của cô cũng được một lần dứt khoát.

Trong giọng nói của bà ta có cảm giác muốn cá chết lưới rách, xem ra tình cảm bà ta dành cho người cha hời này của cô cũng rất sâu đậm.

Đã từng là một cặp vợ chồng hòa hợp nhưng bây giờ đã biến thành oán hận lẫn nhau. Thế nhưng chẳng phải giữa đàn ông và phụ nữ cũng có một ít chuyện thế này sao? Cũng bình thường.

Khương Tả Phong nghe Bạch Hương Chi nói thì tức giận đến mức hai tay run rẩy.

“Hừ!” Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo, bỏ ra ngoài, tiếng cổng sắt ở bên ngoài sân vang lên lách cách, rung lên bần bật vì bị xô ra. Trong mắt ông ta, người vợ vừa mới treo cổ tự tử nhưng còn sống kia không bằng cứ chết đi cho rồi.

Trong phút chốc Bạch Hương Chi lại rơi nước mắt, cổ họng như căng cứng, lập tức ho khan vài tiếng.

Khương Đào Hoa vội vàng vuốt lưng cho bà ta, cô ta nhìn ra bên ngoài, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ Quế Hoa chết tiệt kia lại chạy đến trường tiểu học trong thôn rồi đúng không? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy còn chưa thấy nó quay về!”

Sắc mặt Bạch Hương Chi như tro tàn, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, do dự trong chớp mắt rồi nói: “Con có thể nói chuyện với mẹ mấy câu không?”

Vẻ mặt Khương Chi vẫn thản nhiên, cô không đồng ý cũng không từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận